Chuyện tình thầy giáo

Tác giả: Trung Hiếu – Blog Vị Đời – trunghieujournalist@gmail.com
#truyentrunghieu #tacgiatrunghieu #blogvidoi

Cầm chiếc tất chân thơm mùi nắng đặt cạnh đôi giày vừa đánh sạch bong, Triệu Hùng ngắm nghía: “Thế là ổn rồi!”.

Buổi sáng, anh đã tắm gội thơm tho, quần áo giặt giũ, phơi khô, được sắp gọn gàng trên ghế, thành bộ hoàn chỉnh.

Giáo trình dạy, bộ ví dụ minh họa, máy tính bảng, laptop, điện thoại… đều được cất vào chiếc túi. Mọi thứ chỉn chu và chuyên nghiệp!

Đúng! Là một người độc thân, sống trong căn phòng trọ nép mình ở cái góc rất yên tĩnh của thành phố, Triệu Hùng tự rèn tư duy và thói quen sống chỉn chu như thế. Và những ai từng làm việc với anh thì đều ưng ý với sự chuyên nghiệp mà anh thể hiện.

Trước mỗi khóa học, Triệu Hùng đều chuẩn bị kỹ lưỡng, như một cách bơm căng tràn sự nhiệt huyết, hào hứng trong cơ thể, để dạy cho khí thế.

“Thầy ơi! Thầy nhớ buổi học khai giảng khóa mới hôm nay bắt đầu lúc 18h30 nhé!”, cô bé thư ký ở học viện nhắn.

“OK! Mình nhớ! Cảm ơn em!”, Triệu Hùng hồi đáp. Tất cả sự chuẩn bị từ buổi sáng hôm nay đều là để cho buổi học ấy mà, quên sao được!

*****

Triệu Hùng xuất thân là giáo viên dạy Toán cấp 3.

Nhưng tréo ngoe ở chỗ, anh lại có đam mê với… môn Văn.

Nhà anh có 3 kệ sách, thì 2 kệ dành cho văn chương, kệ còn lại là những cuốn sách Toán.

Lúc thi Đại học, Triệu Hùng chọn khối A, bởi cái suy nghĩ non nớt của một đứa học sinh lớp 12 “hiếu chiến” lúc bấy giờ, là khối A có gì đó “rất ngầu”, đúng chất đàn ông. Chứ thi Văn – Sử – Địa, nó cứ… “mềm mềm”, yếu đuối sao đó.

Thành ra đến lúc đi làm, Triệu Hùng “chết danh” với cái mảng dạy Toán, do anh thi vào khoa Sư phạm Toán.

Dạy cấp 3, Triệu Hùng nhanh chóng trở thành “anh thầy quốc dân” của đám học trò nhí nhố. Anh vui vẻ, có kỹ năng “thuyết trình” thú vị, hấp dẫn, lại dạy dễ hiểu nên đứa nào cũng thích.

Thế nhưng cái sự hào hứng ấy chỉ kéo dài được vài năm. Sau đó, Triệu Hùng thấy… chán, chán lắm!

Mọi thứ ở trường cấp 3 huyện nó cứ đều đều. Đều từ cái nhịp sinh hoạt, lên lớp, cho tới… thu nhập. Chẳng có cách nào cải thiện thu nhập ở đây, bởi “học thêm”/”luyện thi” là khái niệm quá xa vời.

Những buổi lên lớp với giáo trình duy nhất cứ lặp đi lặp lại, dù anh vẫn giữ vững được cái “danh” “anh thầy quốc dân” trong mắt bọn trò mới lớn…

Cũng có lẽ Triệu Hùng thấy chán, là bởi sau khi thi Đại học, chọn ngành xong, anh mới cảm nhận được tình yêu với nghề viết bùng cháy dữ dội đến vậy. Nó khác sự khô khan của những con số, dẫu rằng viết mà biết đưa thứ tư duy logic ấy vào thì lợi hại lắm lắm!

Bởi thế, là giáo viên dạy Toán, nhưng Triệu Hùng lại thường xuyên có bài báo, tác phẩm văn chương đăng trên các tờ báo, tạp chí. Thậm chí, anh còn được trao giải cao cho truyện sáng tác, kịch bản phim. Thành thử ra, cái thứ dằn vặt, day dứt trong tâm hồn anh, giữa một bên là những con số, bên kia là các con chữ, cứ kéo dài mãi.

Rồi bước ngoặt cũng đến…

Mẹ Triệu Hùng ốm nặng!

Toàn bộ số tiền tích cóp còm cõi của anh được mang ra dùng hết. Chẳng thấm là bao! Đó cũng là lúc Triệu Hùng thấy rằng, anh không thể mãi an phận với thứ công việc ổn định giả tạo này.

Phải! Nói giả tạo là rất đúng bản chất! Bố mẹ anh luôn cho rằng, nhiều người mơ ước công việc của Triệu Hùng mà không được: Làm “nhà nước”, lại có danh “làm thầy”. Nhưng ổn định để làm gì khi cuộc sống sẽ lập tức bất ổn trước biến cố? Nguồn thu nhập mong manh, sự ổn định có thể bị thổi bay bất kỳ khi nào…

“Tốc độ thành công của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của cha mẹ!” – câu nói mà Triệu Hùng đọc được trên mạng xã hội càng thôi thúc anh hơn.

Nhưng thay đổi thế nào? Triệu Hùng chưa biết. Anh chỉ biết là phải thay đổi, bằng mọi giá. Thế thôi!

*****

Triệu Hùng ra Hà Nội vào đúng một chiều buồn, mưa rả rích. Quả là người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ? Anh thấy những cặp đôi nở nụ cười tươi tắn, ôm nhau nép dưới tán ô hẹp. Dường như họ chẳng cảm thấy mưa buồn chút nào cả…

Triệu Hùng ngồi nép mình vào ghế, cảm thấy lòng trống trải vô cùng. Cái thứ trống trải vô định của người không biết làm gì, khi chán chường hiện tại và cũng chẳng biết sẽ phải làm gì để thay đổi tương lai.

Anh ngồi đây, bởi vì cuộc hẹn với một người bạn cùng thời Đại học. Giờ, cậu ấy – tên Thanh Hải – là chủ doanh nghiệp nhỏ. Khác biệt thật! Cùng học sư phạm Toán, nhưng thay vì an phận với một “suất” công chức Nhà nước, cậu ấy lao vào thị trường để bươn chải.

Giờ, sau vài năm, dẫu chỉ là chủ một doanh nghiệp nhỏ, song so với những người bị định hướng “ổn định” như Triệu Hùng thì Thanh Hải đã tiến những bước dài, rất dài! Cũng bởi vậy, Triệu Hùng ra Hà Nội để hy vọng nghe được lời khuyên từ người bạn trải đời.

Khi bản thân mình cảm thấy quá bối rối với câu hỏi không có lời giải, thì lắng nghe quan điểm của một người trung lập và trải đời là giải pháp không thể tốt hơn…

“Tôi nhìn thấy cái ‘bẫy’ ổn định mà bây giờ cậu mới thấy, ngay từ lúc ngồi trên ghế nhà trường cơ! Giờ khởi đầu ở Hà Nội, cơ hội nhiều, mà thách thức cũng lắm. Nếu cậu mở lớp dạy luyện Toán thì cũng được, nhưng ở đây quá đông người dạy rồi. Phải làm thương hiệu tốt…”, người bạn trầm ngâm.

“Ồ! Không, không! Tớ không có ý định đi dạy Toán. Tư duy với những con số thì vui đấy, nhưng dạy nó thì không phải là đam mê, khao khát. Tớ muốn hỏi ý kiến cậu, về việc làm báo…”, Triệu Hùng nói với giọng có phần vừa rụt rè, lại vừa hấp tấp.

Trước người bạn lăn lộn, bươn chải sự đời, thì thầy giáo trẻ bỗng thấy mình thật ngờ nghệch. Lúc này, “làm báo” là con đường duy nhất mà Triệu Hùng có thể nghĩ đến khi nói về sự thay đổi. Anh có năng khiếu viết lách, liên tục có bài đăng trên báo, lại sở hữu những giải thưởng văn chương…

“Làm báo??? Cậu nói thật hay đùa vậy? Ở cái đất này, tôi chỉ gặp 2 kiểu nhà báo thôi. Một là nhà báo láo, chỉ nhăm nhăm gõ cửa doanh nghiệp xin tiền, không thì dọa nạt. Hai là nhà báo tử tế nhưng nghèo đói, hễ gặp là nói muốn đổi nghề. Thế cậu định chọn kiểu nào? Cậu đang muốn thay đổi tích cực kia mà???”, anh bạn nói liên hồi.

Triệu Hùng trố mắt.

Phải! Suốt quá trình cộng tác với báo chí, anh có bao giờ để tâm tới tiền nhuận bút đâu! Quan trọng là “đứa con tinh thần” được đăng lên, để đến với mọi người. Thế thôi!

Giờ, nghe người bạn nói vậy, Triệu Hùng mới thấm cái sự khắc nghiệt của cuộc sống. Anh cho rằng, bản thân đã lựa chọn sai với nghề sư phạm Toán. Lúc này, nếu chọn sai tiếp, thì đến bao giờ mới thoát được khỏi vòng luẩn quẩn?

Nhưng rồi câu hỏi nào cũng có lời đáp, nếu như chúng ta gặp đúng một người có duyên với mình…

Anh bạn Thanh Hải gợi ý rành rọt: “Cậu có tư duy tốt. Cậu lại viết lách được. Cậu muốn thay đổi theo hướng làm công việc đam mê, lại phù hợp xu hướng để có kinh tế. Vậy thì đi làm truyền thông doanh nghiệp đi! Truyền thông rất cần những người như cậu đấy! Giờ, xu hướng Content Marketing rất được quan tâm, cậu vừa làm, vừa nghiền ngẫm cái ấy. Gì chứ tôi thấy cánh truyền thông, marketing viết lách tệ lắm! Tôi viết chả bằng ai, mà còn không chấp nhận được cánh ấy…”.

Truyền thông doanh nghiệp ư? Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hùng nghe đến điều này. Nhưng nó có vẻ đầy thú vị! Bởi vì nó hội tụ đủ thứ mục đích mà anh đang cần: Thổi bùng đam mê viết lách, mà lại… có thu nhập tốt! Phải, phải thử thay đổi chứ, giậm chân một chỗ mãi đến bao giờ?

*****

Từ sự gợi ý của người bạn, Triệu Hùng thi tuyển vào một “PR Agency” (Công ty cung cấp dịch vụ truyền thông, quan hệ công chúng) khá tên tuổi. Anh nhanh chóng được nhận. Khỏi phải nói, mấy bài test đầu vào chỉ càng làm cho Triệu Hùng thêm hứng khởi, chứ sao làm khó được anh.

Cùng với đó, Triệu Hùng còn phụ trách thêm mảng việc cố vấn truyền thông cho doanh nghiệp của Thanh Hải. Vừa có thêm thu nhập, vừa có thêm trải nghiệm thực tế quý báu trong cái thứ “thương trường là chiến trường”, khác hẳn… môi trường ổn định trước kia.

Làm mảng việc mới dựa trên tố chất bẩm sinh, Triệu Hùng có những bước tiến nhanh đến không ngờ. Chỉ sau vài năm, anh đã trở thành cây bút cứng của công ty truyền thông, được giao vị trí “Content Leader” cho toàn dự án quan trọng.

Có ai đó đã nói rằng, nếu bạn chọn đúng con đường sự nghiệp của mình, thì 30 tuổi phải đạt trình độ tối thiểu là “Khá”, 35 tuổi phải lên trình độ “Giỏi”, để sau đó là quá trình tích lũy những giá trị khác “ngoài chuyên môn”. Đầu 3 mà chưa đạt Khá hay Giỏi, thì tức là đã chọn sai đường…

Triệu Hùng thấy bản thân anh may mắn. Vì trình độ công việc mà anh đạt tới lúc này, rõ là chứng minh cho “chân lý” kể trên rồi!

*****

Một hôm.

Triệu Hùng đang ngồi vạch kế hoạch chi tiết cho một dự án truyền thông, triển khai Content Marketing, thì anh nhận cuộc gọi của Thanh Hải. Giờ, với sự giúp sức tích cực của Triệu Hùng, Thanh Hải đã trở thành chủ một doanh nghiệp cỡ vừa, chứ không phải là “nhỏ” như trước.

“Đang bận à? Ông xem có thu xếp để dạy kỹ năng Content Marketing cho đội ngũ truyền thông của một đối tác thân thiết không? Họ là doanh nghiệp cỡ vừa, nên muốn làm truyền thông in-house (đội ngũ nhân sự trong công ty, không thuê ngoài). Mà cả cái đội ấy thì chả hiểu gì về viết lách, về Content Marketing cả…”, anh bạn tốt bụng nêu vấn đề.

Đi dạy ư? Cũng thú đấy chứ nhỉ!

Tự dưng Triệu Hùng thấy cảm xúc bồi hồi, có chút gì hoài niệm, dâng lên trong lòng. Phải rồi, bấy lâu nay, anh vùi đầu vào công việc mới xuyên ngày đêm, nên nhiều lúc, anh đã quên mất bản thân từng là một thầy giáo đứng trên bục giảng.

Lúc trước, Triệu Hùng cảm thấy công việc dạy dỗ nhàm chán là thế, mà nay sao lại bồi hồi thế này? Công việc truyền thông doanh nghiệp kết hợp cả sự đam mê, cả nguồn thu nhập dồi dào, khiến anh không có một phút, một giây nào để hoài niệm. Giờ, đề nghị công việc mới như khơi gợi một phần ký ức đầy trong trẻo, nhiệt huyết vô tư và trong sáng thuở nào, tựa như có ai nhắc về mối tình đầu vậy…

“Nhận lời hả? OK! Biết đâu, ông lại gặp em nào giúp chấm dứt cuộc đời độc thân, toàn chỉ biết đến công việc này”, Thanh Hải cười ha hả qua điện thoại.

Đúng thật!

Triệu Hùng yêu công việc. Anh làm không biết mệt mỏi. 14 tiếng một ngày, cả 7 ngày mỗi tuần. Người khác nhìn vào, chắc nghĩ anh… điên. Nhưng bản thân anh thì hiểu rất rõ, mình không điên chút nào!

Vì kỳ thực Triệu Hùng có nghĩ đó là… công việc đâu cơ chứ? Anh làm một thứ vừa đam mê, lại vừa giúp bản thân cảm thấy tự do – nguồn thu nhập ổn định và tích cực giúp cởi bỏ rất nhiều áp lực cuộc sống, tự do là đấy chứ đâu! Bởi vậy, Triệu Hùng làm việc mà cũng như giải trí, anh cứ hào hứng đi theo từng dự án đến quên ngày, quên đêm.

Cũng bởi yêu công việc tới độ khác người như thế, nên Triệu Hùng mãi vẫn cứ lẻ bóng một mình. Hay đấy là số phận cố tình thử thách anh nhỉ?

Hồi trước, khi mới ra trường, anh đã về ngay trường huyện để dạy. Ở đó, rặt một đám học trò nhí nhố, với những đồng nghiệp đuề huề. Rồi Triệu Hùng cũng có đôi chút tình cảm – chắc là ở mức “để ý” – với một cô gái dễ mến làm ở UBND huyện.

Nhưng lúc tích lũy đủ quyết tâm để mời cô ấy đi chơi, thì Triệu Hùng sững người, bởi cô ấy… đã có chồng. Chả hiểu sao có gia đình rồi mà cô ấy vẫn “thả thính” anh cho được. Anh chàng ngây ngô khi ấy hóa thành chú cá tội nghiệp…

Đấy, suốt hơn ba chục năm cuộc đời, khi nói về tình trường của mình thì Triệu Hùng nhớ đúng một kỷ niệm mang màu sắc “nhờ nhờ” như vậy thôi!

Có khi số phận thử thách chuyện tình cảm của anh thật rồi!

Nhưng thôi, đó là câu chuyện chẳng biết bao giờ mới có hồi kết, duyên số mà! Giờ là lúc Triệu Hùng bắt tay vào việc soạn giáo trình chi tiết, để đi dạy theo đơn đặt hàng mới.

Anh lại có duyên trở về cái nghiệp “cầm phấn, đứng bục giảng”. Thú vị thật!

*****

Buổi dạy Content Marketing thứ nhất, thứ hai, thứ ba… tại doanh nghiệp đặt hàng lần lượt trôi qua.

Triệu Hùng rất bất ngờ!

Là bởi anh thấy vô cùng hào hứng, thú vị. Lúc đầu, anh nghĩ công việc phụ này chỉ là làm thêm. Nó khiến anh bồi hồi, có chút hứng thú, vì Triệu Hùng được tìm lại cảm giác đứng trên bục giảng thuở nào. Nhưng hào hứng, thú vị đến cỡ này, thì bất ngờ thật!

Nó khác hẳn môi trường giáo dục công lập hồi trước, với những giáo trình cứng nhắc, bộ khung cứng nhắc và những áp lực dành cho giáo viên cũng cứng nhắc nốt!

Ở đây, Triệu Hùng được say sưa giảng lĩnh vực mà anh đam mê và đang làm rất tốt. Mọi thứ thật cởi mở! Thú vị hơn nữa khi Triệu Hùng thấy học viên của anh tiến bộ rõ rệt, nhờ biệt tài sư phạm bẩm sinh mà anh đưa vào giáo trình và quá trình giảng dạy.

Cứ thế, “kẻ nghiện việc” Triệu Hùng lại càng bận rộn và… yêu công việc hơn.

Mỗi tội, khi đến doanh nghiệp ấy, “thầy giáo” Triệu Hùng vẫn chưa gặp được một nửa của đời anh.

*****

Những dự án thuận lợi, các khóa học đặt hàng thành công của doanh nghiệp như thứ dinh dưỡng tự nhiên, giúp chăm bón, vun trồng cho danh tiếng của Triệu Hùng.

Rồi tại một sự kiện thảo luận về PR, Content Marketing, Triệu Hùng có cơ hội trò chuyện với giám đốc Học viện VCM. Đó như một cái duyên, bởi sau cuộc trao đổi chân tình, vị giám đốc đã mời Triệu Hùng hợp tác làm giảng viên.

Mọi thứ cứ suôn sẻ, thuận lợi như trong mơ vậy!

Lịch trình của Triệu Hùng giờ kín đặc: Sáng thì tập trung vào các dự án truyền thông, Content Marketing tại PR Agency; Chiều lại nghiền ngẫm công việc ở công ty của người bạn Thanh Hải; Tối đi dạy.

Đêm về, anh vừa tập thể dục thể thao, vừa tư duy lại công việc của cả ngày, rồi lên kế hoạch cho ngày hôm sau…

*****

Khóa học mới như bao khóa học khác tại Học viện VCM.

Triệu Hùng bước vào lớp, đặt túi xách lên bàn, quan sát chậm rãi một lượt.

Anh có quan điểm rất rõ ràng: Làm bất kỳ việc gì – dù chính hay phụ – thì cũng luôn phải chỉn chu! Khi đi dạy, anh coi học viên như “khách hàng”, tức là không chỉ dạy họ tiến bộ, mà giảng viên còn phải mang tới bầu không khí vui tươi, thoải mái. Có vậy, học viên mới tiếp thu tốt và có ấn tượng tốt về “dịch vụ”.

Ở mỗi khóa mới, học viên hầu hết chưa có ấn tượng với giảng viên, nên Triệu Hùng luôn phải chuẩn bị sẵn một nguồn năng lượng dồi dào “như mới” để thu hút họ. Câu chuyện này đúng kiểu “làm lại từ đầu” với mỗi khóa học. Nếu giảng viên nào không ý thức điều đó, sẽ rất khó để bám trụ với nghề…

Bởi thế mới nói, Triệu Hùng luôn được đánh giá cao về sự chuyên nghiệp của mình.

Lớp học lần này có nhiều bạn thật trẻ. Sinh viên có, người mới đi làm có, lại có cả những người là chủ doanh nghiệp nhỏ muốn tìm hiểu về xu thế mới trong ngành Marketing.

Triệu Hùng đặt câu hỏi làm quen, để biết tên và lĩnh vực nghề nghiệp của mỗi học viên. Gặp nhau là một cái duyên, Triệu Hùng luôn nghĩ thế, nên anh tìm cách tạo mối kết nối, để mỗi người giới thiệu bản thân. Biết đâu, từ đây, họ sẽ có sự hỗ trợ, hợp tác với nhau khi cần. Tựa như cơ duyên Triệu Hùng được mời về Học viện VCM vậy!

“Em chào thầy! Thầy Hùng, thầy còn nhớ em không ạ?”, nữ học viên trẻ trung, xinh xắn với mái tóc dài được ép, nhuộm, cắt tỉa điệu đà cất lời, ánh mắt hấp háy, khi tới phần tự giới thiệu của cô.

Rồi không để cho Triệu Hùng dứt sự ngỡ ngàng, cô gái trẻ tiếp lời: “Em là Linh Trang ạ. Em từng học thầy môn Toán hồi cấp 3. Nhưng mới học được một năm, thì thầy chuyển trường. Em rất bất ngờ khi gặp lại thầy ở khóa Content Marketing này ạ. Em vừa tốt nghiệp, đang làm cho một công ty về du lịch, nên muốn học để về áp dụng cho công việc, thầy ạ. Dù mới chỉ được học thầy một năm hồi cấp 3, nhưng em và các bạn đều rất ấn tượng về cách dạy của thầy…”.

Ôi!

Thật là một cơ duyên thú vị! Tự dưng, Triệu Hùng thấy tai nóng bừng. Cô trò nhỏ (mà anh không nhớ) giờ đã trưởng thành, rồi lại ngồi đúng lớp học này. Có lẽ điều khiến Triệu Hùng vừa bối rối, vừa vui, chính là sự tình cờ được gặp lại một “nhân chứng” gắn với quá trình chuyển đổi sự nghiệp của anh.

Bởi vậy, Triệu Hùng càng hứng khởi hơn với khóa học này, lớp học này. Cuộc sống thật lắm sự tình cờ thú vị!

*****

“Thầy ngủ muộn thế ạ? Em đã làm xong bài tập mà thầy giao trên lớp. Nhưng… em cảm thấy không tự tin lắm. Em viết xong, đọc cứ thấy ngang ngang, không ổn. Song em chẳng biết vấn đề ở đâu cả. Thầy xem luôn cho em được không ạ?”, tin nhắn của nữ học viên Linh Trang hiện ra lúc 23h30.

“Ồ! Tôi thường đọc bài, sửa bài cho học viên buổi đêm. Em hỏi đúng người, đúng thời điểm rồi đấy!”, Triệu Hùng đáp lại qua phần chat với biểu tượng nháy mắt vui vẻ.

Càng đi dạy, anh càng thấy cái máu sư phạm nó đã ăn sâu vào cơ thể mình rồi – cùng với thứ “máu” viết lách chẳng lúc nào ngưng. Có chăng, trước đây, anh thấy chán là vì phải dạy mảng không mấy đam mê mà thôi.

Cũng bởi thế, Triệu Hùng đặc biệt quý mến những học viên chăm chỉ, chịu khó làm bài tập về nhà. Nói ra thì ngại, chứ nhiều người có suy nghĩ buồn cười lắm!

Họ đi học, với một tâm thế rằng, bỏ tiền ra để “mua” kiến thức, thì sau khóa là ắt giỏi. Ôi trời! Kiến thức, tri thức, có phải là thứ gì bổ đầu ra để nhét vào được đâu cơ chứ? Học dễ hiểu, học thú vị, nhưng học về rồi, thì phải chịu khó nghiền ngẫm, nghĩ ngợi về nó, xong thì thực hành một cách kiên trì, thì mới tiến bộ được!

Nay, có cô bé học viên chủ động nhờ sửa bài, Triệu Hùng thấy vui lắm! Đấy, học hành phải thế chứ!

Anh nhanh chóng bắt tay vào đọc sản phẩm, rồi phân tích chi tiết các vấn đề mà Linh Trang gặp phải.

“Oaaaa! Đúng là thầy có khác! Em cứ băn khoăn mãi, không hiểu bài của mình sai ở đâu mà đọc không tới được. Nhưng thầy chỉ ra xong thì em thấy rất tường tận luôn”, Linh Trang xuýt xoa. “Công ty giao cho em làm bản kế hoạch truyền thông cho quý này. Em đã lên bộ khung nhưng chưa tự tin lắm. Em nhờ thầy xem hộ luôn được không ạ?”.

“Ủa? Tại sao công ty lại giao cho em việc như vậy? Tôi không có ý gì, nhưng việc lên kế hoạch đó thuộc về người phụ trách có kinh nghiệm. Chứ giao cho người trẻ mới đi làm như em, là quá sức, trong khi em lại phải chịu trách nhiệm một cách rất vô lý…”.

“Vâng, em cũng thấy như vậy. Nhưng công ty chẳng hiểu gì về Content Marketing cả, họ cứ giao cho em thôi ạ. Thành ra em phải làm, cứ mầy mò tí một”.

“OK, em gửi đi, tôi sẽ xem và góp ý”.

Câu chuyện đêm khép lại, với sự nhiệt thành của cả 2 bên.

*****

Ở những buổi lên lớp sau đó, Triệu Hùng dành trọn thời gian nghỉ giữa giờ để chỉ ra các vấn đề cần khắc phục trong bản kế hoạch Content Marketing của Linh Trang.

Không ít ánh mắt ghen tỵ của các nữ học viên khác trong lớp hướng về bàn thầy giáo, khi Linh Trang được “ưu ái” như vậy. Trong khi đó, cô gái trẻ thì lại dành ánh mắt ngưỡng mộ hướng về thầy giáo – cũng là người anh đi trước với đầy bản lĩnh, kinh nghiệm và sự nhiệt huyết.

Về phần Triệu Hùng, tất cả chỉ xuất phát từ quan điểm quý mến học viên chăm chỉ mà thôi. Cứ ai chú tâm vào học như Linh Trang, là Triệu Hùng đều hỗ trợ hết sức cả…

*****

“Thôi chết rồi, thầy ơi! Nghiêm trọng rồi!”, tin nhắn đầy hốt hoảng của Linh Trang hiện ra lúc nửa đêm.

“Sao vậy em??? Có chuyện gì à?”, Triệu Hùng ngạc nhiên. Như thường lệ, anh vẫn thức đêm để làm việc, chủ yếu là sửa bài cho học viên và lên kế hoạch cho công việc của ngày hôm sau.

“Giám đốc Marketing ở công ty khen bản kế hoạch của em chi tiết, logic. Anh ấy đề xuất để em làm phó trưởng nhóm nội dung. Thầy có thấy nguy hiểm không ạ? Em còn phải học hỏi nhiều. Tất cả là do thầy quân sư, tư vấn cho em đấy! Giờ… em bắt đền thầy, được chứ ạ?”.

Ối chà! Đau hết cả tim, cô trò này!

“Chúc mừng em! Sự thăng tiến trong công việc là thước đo hiệu quả rõ ràng nhất. Thăng tiến luôn đi kèm áp lực và trách nhiệm đấy!”. Chả hiểu sao, dù không hề suy nghĩ trước, nhưng lời nào mà Triệu Hùng nói ra, nó cũng đều mang dáng dấp “hàn lâm” kiểu vậy.

“Áp lực đầu tiên của em là phải làm sao để cảm ơn thầy đấy ạ! Mới cả cũng là bước khởi đầu để em làm phiền thầy nhiều hơn. Hôm nào, thầy cho em mời cafe để cảm ơn được chứ ạ?”.

“OK! Mặc dù ban ngày thì tôi khá bận. Em cứ chăm chỉ học, đọc, tư duy về những tri thức được tiếp nhận, rồi thực hành nó, là sẽ tiến bộ. Em…”.

Chẳng để cho Triệu Hùng gõ hết lời chat, Linh Trang đã “chặn” ngay: “Vânggggg! Em nhớ rồi ạaaaa! Thầy có người yêu chưa thầy ơi, mà tay thầy không đeo nhẫn??? Nếu thầy bảo là có rồi, thì chắc người yêu thầy phải học ngành sư phạm thì mới cảm thụ được hếttttttttt nhỉiiiiiiiiiii. Eo ơi, chat mà thầy cũng như đang dạy học ý ạaaaaaaaa”.

Triệu Hùng bật cười. Ừ nhỉ, có khi duyên số của mình lận đận, là do cái lối nói chuyện cứ nghiêm túc, cứ hàn lâm quá hay sao ấy?

*****

Trưa.

Khi đang ngả đầu ra sau để thư giãn trí óc, sau một buổi làm việc căng thẳng, Trí Hùng thấy cuộc gọi đến. Số lạ!

“Thầy ơi, em Linh Trang đây ạ! Em đang ở ngay ngoài trụ sở công ty PR Agency mà thầy làm này. Em mời thầy đi uống cafe như đã hẹn nhé?”.

“Tôi… À…”.

Triệu Hùng muốn từ chối. Phần vì anh đang muốn thư giãn đầu óc, thậm chí có thể chợp mắt vài phút cho đỡ mệt mỏi, phần vì anh ít khi tụ tập ăn uống, cafe trong tuần. Triệu Hùng không muốn sự vui chơi kiểu đó ảnh hưởng tới công việc. Với anh, bữa trưa rất đơn giản.

Nhưng Linh Trang thúc giục một cách kiên quyết: “Em đã mời thầy và thầy đã nhận lời. Giờ, em chờ ở đây, thầy không xuống thì em sẽ không đi về đâu!”.

Khó nghĩ quá! Thôi thì…

Triệu Hùng nhét chiếc điện thoại vào túi quần, đi xuống nhà. Một bữa cafe khi bụng đói meo vì chưa kịp ăn gì, kể ra thì kém hào hứng cũng là điều dễ hiểu.

Linh Trang đứng chờ sẵn, trông hào hứng tràn đầy năng lượng. Cô mặc chiếc áo sơ-mi cộc tay, quần soóc màu hồng, đi giày thể thao và trang điểm thật cá tính. Mái tóc ép dài, nhuộm nâu của Linh Trang được cột lên cao, trông rất nhí nhảnh và dễ thương.

“Em mặc như thế này đi làm à?”, Triệu Hùng tròn mắt.

“Thế chẳng lẽ em mặc áo dài à thầy? Thầy chưa già mà có vẻ tư duy cuộc sống lúc nào cũng truyền thống nhỉ?”, Linh Trang nói với giọng tinh nghịch. Cô nhìn thẳng vào mắt Triệu Hùng, khiến anh thực sự bối rối.

“Vậy mình uống cafe ở đâu nhỉ?”.

“Em thấy những gì thầy chỉ dẫn cho em quá ư là nhiệt tình! Khả năng là nếu thầy vẫn cứ giữ phong độ hỗ trợ em như thế, khéo em được chỉ định làm phó giám đốc mất. Cho nên mời cafe thực không xứng đáng. Em muốn mời thầy đi ăn lẩu”, Linh Trang chưa hết nghịch ngợm.

“Đáng hy vọng! Nếu em mà được chọn làm phó giám đốc thật thì coi như cả tháng, tôi báo trừ cơm. Chắc em sẽ mời tôi ăn một con bò mộng chứ chẳng đùa”.

Ôi chà! “Anh thầy” cũng biết đùa rồi đấy! Cả hai cùng cười vui vẻ. Sẵn tiện xe máy của Linh Trang, Triệu Hùng đèo cô tới một nhà hàng ở gần đấy.

Bữa cafe hóa ra lại là bữa ăn cởi mở và thân thiện hơn hai người tưởng tượng rất nhiều!

Linh Trang biết nhiều thông tin hơn về thầy của cô. Trong khi đó, Triệu Hùng cũng có cơ hội trải lòng nhiều hơn với trò của mình. Người ta nói đúng thật, muốn làm gì hiệu quả, cũng nên xuất phát từ… dạ dày.

*****

Đêm.

“Thầy ơi, bản kế hoạch được khen, nhưng bắt tay vào thực thi thì khó quá! Cần một đội ngũ tinh nhuệ, mà các bạn bên em đều trẻ, tư duy content kém lắm, thầy ạ!”, Linh Trang lại “làm phiền” Triệu Hùng lúc đêm. Giờ, hình như tới giờ ấy, cô không nhắn tin cho thầy, hoặc thầy không thấy tin nhắn của nữ học viên chăm chỉ, thì như có gì đó thiêu thiếu với cả hai.

“Đúng rồi! Không đơn giản đâu em! Kế hoạch là thứ tối quan trọng, như sơ đồ chỉ đường. Nhưng có sơ đồ rồi, thì phải bắt đầu đi chứ. Ai đi, đi như thế nào, cũng rất quan trọng. Em có thể chia sẻ kiến thức đã học cho các bạn ấy”.

“Thầy định bảo em phấn đấu làm phó giám đốc thật á? Em mới được giao làm phó trưởng nhóm nội dung thôi, không đủ quyền và lực để đào tạo các bạn đâu ạ. Mà bản thân các bạn cũng không có tinh thần học hỏi để tiến bộ. Em nói họ đăng ký khóa học để cải thiện kỹ năng mà họ không nghe”.

“Đó là cái khó chung, vượt ngoài tầm của em rồi. Em chịu khó làm những nội dung quan trọng, vừa làm, vừa phân tích cho sếp và các bạn trong nhóm hiểu. Chỉ có cách mưa dầm thấm lâu vậy thôi, em ạ”.

“Vâng, nghe thầy động viên, em thấy có thêm nguồn năng lượng rồi. Chắc hôm nào, em lại mời thầy cafe để cảm ơn”.

“Ôi trời! Để tôi mời! Em cứ chăm chỉ học là được”.

“Thầy ơi, thầy ưu ái hỗ trợ em nhiều như vậy chỉ là vì em chăm chỉ học ạ?”.

“Đúng rồi em! Tôi rất quý những học viên nào chăm chỉ thực hành, chịu khó và tiến bộ”.

“Hic, thầy thật là… vô tâm! Thôi, chào thầy, em đi ngủ!”.

Ơ?

Triệu Hùng thấy bất ngờ. Anh có nói hay làm gì sai đâu nhỉ? Chả lẽ cô trò này…

Là người viết lách, làm và dạy Content Marketing, đương nhiên Triệu Hùng luôn tự tin về “trí thông minh cảm xúc” (EQ) của bản thân. Bởi thế, lúc này, anh lờ mờ hiểu rằng, Linh Trang đang có “cảm xúc” gì đó vượt trên tình cảm học trò – thầy giáo thông thường.

Nhưng… đây không phải là lần đầu tiên, Triệu Hùng đối mặt với điều đó. Từ hồi còn là “thầy giáo quốc dân” dạy Toán cấp 3 ở trường huyện, anh đã không ít lần nhận thư viết tay “tỏ tình” từ các cô học trò mới lớn.

Chuyện dễ hiểu, dù rằng nếu đặt vào hoàn cảnh thầy – trò, thì nó lại có vẻ không ổn lắm! Tất nhiên, ở vai trò người thầy, Triệu Hùng xử lý đơn giản bằng cách “giả câm, giả điếc”, để những trái tim non nớt tự chán nản và tìm đến thần tượng, tình yêu mới.

Lần này, chắc anh cũng sẽ phải làm vậy. Không phải vì Triệu Hùng không có cảm xúc gì với phụ nữ – mà đơn giản là bản thân anh không cho phép điều ấy xảy ra. Tình cảm phát sinh giữa người nam và người nữ có mối quan hệ gắn bó nhất định thì thật dễ hiểu, chỉ có điều, nếu đó là thầy và trò thì rất khó nghĩ. Vậy thôi!

Từ mai, Linh Trang hỏi gì về bài vở, anh vẫn sẽ nhiệt tình hỗ trợ. Còn mọi thứ khác thì… im lặng. Gì chứ lối cư xử này, Triệu Hùng cũng khá… “kinh nghiệm” rồi!

*****

Chủ nhật.

Quả là một dịp cuối tuần hiếm hoi có thể để cho đầu óc thư giãn thoải mái. Bình thường, Triệu Hùng vẫn nhận lời đi dạy cho bộ phận truyền thông của doanh nghiệp nếu có lời mời. Hoặc là anh đi dự sự kiện, chia sẻ kiến thức, quan điểm chuyên môn.

Nay, lịch trống cả ngày. Các khóa học cũng hòm hòm rồi. Những dự án tại PR Agency hay công ty đều sắp hoàn thành giai đoạn hiện tại. Mọi thứ đi đúng hướng, cho phép Triệu Hùng thoải mái dành nhiều thời gian hơn cho bản thân.

Anh ngủ nướng tới 8 giờ sáng. Sau đó, Triệu Hùng đi ăn sáng, uống cafe và đọc cuốn sách tập hợp nhiều truyện ngắn của cây bút nổi tiếng Azit Nexin. Thú thật đấy!

Lâu lắm rồi, Triệu Hùng mới cho phép bản thân được thư giãn, thoải mái đến thế.

Trưa, anh mua một ổ bánh mỳ, thế là đủ. Chiều nay, chắc anh sẽ đi chạy bộ, và tối là một bộ phim hành động của Mỹ. Một ngày nghỉ thật tuyệt vời!

Bỗng… chuông điện thoại reo.

Triệu Hùng cầm lên, hơi ngạc nhiên. Linh Trang gọi!

“Thầy đang làm gì thế ạ? Em định phiền thầy một chút có được không?”.

“Tôi đang rảnh. Em nói đi!”.

“Em đang ở trước cửa nhà thầy. Thầy mở cửa cho em vào được chứ ạ?”.

Ơ? Làm sao mà cô học trò này biết được nhà Triệu Hùng nhỉ???

Mở cửa ra, anh càng ngạc nhiên khi thấy hai tay Linh Trang xách lủng lẳng những túi là túi. Toàn đồ chưa chế biến, mua ở siêu thị.

“Thầy đừng ngạc nhiên quá! Hihi, người ta bảo rồi, muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm cớ. Em muốn nấu cho thầy một bữa cơm nóng tươm tất để cảm ơn, được chứ ạ? Em không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Em tìm nhà thầy phút mốt là ra!”, Linh Trang nói với vẻ mặt vừa nghịch ngợm, vừa vui tươi.

Mặc dù đã được học trò “trấn an” là đừng ngạc nhiên, nhưng Triệu Hùng vẫn không thể thay đổi được khẩu hình miệng chữ O, mắt chữ A của anh. Đúng là anh chẳng ngờ được diễn biến này. Nhưng chẳng lẽ lại không để cho cô gái ấy vào, khi người ta đứng trước cửa rồi?

Nay, Linh Trang xõa tóc dịu dàng, mặc chiếc áo yếm trễ vai, để lộ phần xương quai xanh “theo mốt” giới trẻ, cùng quần bò thể thao khỏe khoắn.

Trong khi Triệu Hùng lúng túng chẳng biết nên đứng hay ngồi, đọc sách tiếp hay bật TV, thì Linh Trang đã nhanh nhẹn vào bếp, dỡ các túi đồ và thoăn thoắt bày mọi thứ ra, bật bếp nấu.

“Thầy chẳng có đồ đạc gì để nấu nướng cả. Thầy là tín đồ cơm bụi à?”, cô học trò hỏi véo von như hát.

Rồi chẳng cần để Triệu Hùng trả lời, Linh Trang lại độc thoại tiếp: “Thầy đúng là hình mẫu đàn ông độc thân đấy! Lúc nào cũng công việc, chẳng cần ăn gì mà cũng sống được. Ý em là chẳng bao giờ đụng vào bếp núc. Cũng may là em đã mua sẵn ít đồ làm bếp, không thì chắc bó tay luôn”.

Triệu Hùng tự nhận là bản thân từng trải, nhưng chỉ trong… công việc thôi. Còn giờ, trước cô gái là học trò của mình đang thoăn thoắt tay dao tay thớt trong bếp, trò chuyện không ngừng, thì anh hoàn toàn bị động.

Tai Triệu Hùng nóng ran, anh chỉ biết ậm ừ và chẳng rõ rồi mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào nữa. Tựa như người ta ném cho anh một trái bóng khổng lồ, để anh bám vào, rồi nó muốn lăn đi đâu thì lăn. Triệu Hùng chẳng thể “làm chủ hoàn cảnh” trong tình thế này.

Khó xử quá, anh ra đứng ở cửa sổ, ngoảnh mặt xuống đường, vờ như đang ngó đường phố. Ngó thế thôi, chứ căn phòng trọ của Triệu Hùng nằm ở góc yên ả lắm, làm gì có thứ chi dưới đường, ngoài những tán cây xanh đang rung rinh trong làn gió thổi nhè nhẹ.

Thôi thì nấu nướng xong, ăn xong, cô bé ấy về, thế là xong!

“Thầy ơi, em bảo này!”, tiếng Linh Trang ở phía sau.

Triệu Hùng quay người lại.

Anh… giật nảy khi thấy Linh Trang ở quá gần mình. Cô đứng ngay sau lưng anh.

Linh Trang chủ động vòng tay qua sau gáy Triệu Hùng, rồi nhón chân, đưa mặt áp sát và… hôn thẳng vào môi anh, giữ trong 2 giây. Chỉ hai giây, mà cảm giác như hai tháng, hai năm… vậy!

Triệu Hùng chết sững. Ôi trời ơi! Anh đờ cứng người, nhưng rồi phản xạ tự nhiên đã khiến anh nhanh chóng vòng tay ra sau để gỡ tay Linh Trang ra. Cũng may, Triệu Hùng đang đứng sát cửa sổ, nên anh có điểm tựa chắc ở sau, không thì… ngã dúi dụi mất.

“Em làm gì vậy??? Đừng… làm thế!”, Triệu Hùng đỏ bừng cả mặt.

“Em… em… em yêu thầy!”, Linh Trang thở hổn hển. Vừa thở, cô vừa đứng loạng choạng, khi bị Triệu Hùng dùng hai tay giữ, như thể cảnh sát khống chế tội phạm vậy.

Mắt Linh Trang ươn ướt, cảm xúc của cô dâng trào tới độ mất kiểm soát. Còn hơi thở thì nóng rừng rực.

Rồi chẳng biết có một nguồn năng lượng ở đâu mạnh mẽ tới nỗi, Linh Trang tự lấy hai tay để gạt “gọng kìm” của thầy giáo cô ra. Cô lại luồn ra sau gáy Triệu Hùng, lại ghé môi hôn.

Lần này thì Triệu Hùng đơ cứng thực sự. Anh thấy đầu óc tê dại hoàn toàn, còn tay chân thì như mất khả năng điều khiển. Nhưng trong cái cảm xúc chưa từng trải qua ấy, Triệu Hùng vẫn cảm nhận được làn môi mềm mềm, thơm thơm của Linh Trang. Hơi thở thơm dìu dịu và ấm áp thoát ra từ mũi cô càng khiến anh chết cứng.

Đấy là nụ hôn đầu tiên của Triệu Hùng!

Anh chưa từng tưởng tượng ra nó sẽ đến với mình trong hoàn cảnh như thế này. Triệu Hùng chưa từng ở sát cơ thể phụ nữ đến vậy. Anh cũng thở dồn dập, dồn dập, như cái cách Linh Trang đang vừa hôn, vừa phả hơi thở âm ấm, thơm dìu dịu vào khuôn mặt anh.

Bao nhiêu gai gà, gai ốc nổi hết lên, trong khi cả cơ thể Triệu Hùng đơ cứng như một bức tượng.

Khi nụ hôn thứ hai – kéo dài tới cả phút – dừng lại, cả hai người đều bối rối đến độ đỏ mặt.

Đương nhiên, lúc cảm xúc bị thử thách, được thăng hoa, kéo vút lên tầng mức khó tin như thế, thì chẳng ai nghĩ tới việc ăn uống gì nữa. Chắc có lẽ nhịn ăn cả ngày cũng được.

Sau hai nụ hôn, thấy Triệu Hùng đờ cứng ra, Linh Trang có phần vừa bối rối, vừa xấu hổ. Cô vội vã cầm túi xách, chạy ra cửa.

“Em… em xin lỗi thầy! Em yêu thầy, thực sự yêu thầy! Em… không làm chủ được cảm xúc của bản thân. Đồ ăn em đã nấu gần xong rồi. Thầy… ăn nhé, em đi đây!”.

Thứ cảm xúc dâng trào đến cực đỉnh ấy khiến ai cũng hành xử lạ kỳ. Linh Trang vội vã bỏ đi như một người trốn chạy – trốn khỏi thứ cảm xúc vừa khiến cô run lẩy bẩy. Còn Triệu Hùng thì cứ đứng đấy, không biết… nên nói hay làm gì nữa.

Vậy đấy! Một ngày Chủ nhật lạ kỳ và đảo lộn!

*****

“Em rảnh không? Tôi muốn gặp em để nói chuyện!”, Triệu Hùng chủ động nhắn tin cho Linh Trang.

Sau hai nụ hôn đầu đời, anh cảm thấy tâm trạng và cảm xúc vô cùng hỗn loạn. Triệu Hùng có yêu Linh Trang không? Trời ơi, lại còn phải hỏi ư???

Thực ra, trước đó, thậm chí anh chưa từng nghĩ rằng, anh “thích” Linh Trang. Làm thầy, là không được phép có ý nghĩ như thế! Nhưng… sau hai nụ hôn – những nụ hôn như có ma thuật vậy – Triệu Hùng thấy rất rất lạ. Anh cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình. Và cả của Linh Trang nữa!

Nếu anh thực sự có tình cảm với Linh Trang, trong khi cô bé ấy cũng yêu anh, thì phải làm cho rõ. Triệu Hùng nghĩ thế, nên anh mong muốn gặp mặt, để… nói chuyện. Không thể “giả câm, giả điếc” như trước được nữa. Không thể!

Cả ngày hôm ấy, Triệu Hùng gác hết mọi việc lại. Thật kỳ lạ – đúng là chỉ có tình yêu thì mới có thể tạo ra sự kỳ lạ này. Đó là Triệu Hùng dám gạt hết công việc sang một bên. Trước đây, đó là những ưu tiên hàng đầu của anh. Còn giờ thì…

Triệu Hùng tới điểm hẹn do Linh Trang lựa chọn, là một góc lộng gió trên Hồ Tây.

Hôm nay, Linh Trang đến với bộ đồ y như ngày Chủ nhật vừa rồi. Song, cô… có phần rụt rè, e ngại hơn.

“Thầy… thầy không giận em chứ ạ? Em xin lỗi…”.

“Tại sao tôi lại giận em???”.

“…”.

“Em thích tôi thật sao?”.

Linh Trang không trả lời. Cô quay mặt ra phía hồ, đôi mắt ươn ướt. Con người ta thật lạ kỳ! Ai nghĩ rằng cô gái không nói nên lời lúc này lại chính là người đã chủ động hôn người mà cô yêu tới hai lần chứ?

Sự im lặng của Linh Trang khiến Triệu Hùng trở thành người độc thoại.

“Tôi… cũng có tình cảm với em, sau hai nụ hôn ấy. Đó là… đó là… đó là nụ hôn đầu tiên của tôi. Nhưng nếu em muốn chúng ta đến với nhau, thì tôi… à… anh có một điều kiện nhỏ…”, Triệu Hùng càng nói, giọng càng run lên.

Linh Trang nhìn anh, đôi mắt đã bớt ướt hơn.

“Anh có điều kiện là nếu chúng ta yêu nhau, em sẽ không coi anh là… là… thầy giáo của em nữa! Anh không muốn em dành tình cảm cho một người mà em coi là thầy. Như vậy thì thật… thật khó… thật khó xử! Anh muốn em coi anh như một người đàn ông bình thường. Và em dành tình cảm cho anh, vậy thôi!”.

Linh Trang vẫn im lặng. Cô bước sát Triệu Hùng, vòng tay qua gáy anh.

Hồ Tây hôm ấy lại chứng kiến một cặp đôi hôn nhau lâu thật lâu. Nụ hôn kéo dài để nói thay lời đồng ý của Linh Trang. Nụ hôn ấy cũng đánh dấu tình trạng “một mình” của Triệu Hùng đã chấm dứt.

Giờ, người đàn ông của công việc đã thực sự biết yêu!

*****

Kể từ lúc có người yêu, Triệu Hùng nhận ra thế giới quan của anh trước giờ thực thiếu sót!

Triệu Hùng từng yêu thích công việc, coi lao động là tất cả trên đời. Nếu ai đó né việc để đi uống cafe, nhậu nhẹt… là anh coi thường lắm!

Còn giờ, yêu Linh Trang, Triệu Hùng thấy việc hy sinh, đánh đổi một buổi làm việc để đi chơi thì cũng có vẻ dễ chấp nhận…

Đương nhiên rồi!

Là một người trẻ, kém Triệu Hùng tới 8 tuổi, Linh Trang có thứ năng lượng dồi dào như chẳng bao giờ có điểm cạn. Cô đi làm giờ hành chính, nhưng cứ trưa là phải gặp người yêu để tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Hết giờ chiều, Linh Trang lại kéo Triệu Hùng đi “lượn” phố, rồi hôm nào không phải đi dạy tối thì anh sẽ dành trọn cho người yêu.

Chưa kể, khi chính thức thành một nửa của nhau, Linh Trang càng có lý do “ép” Triệu Hùng trở thành gia sư riêng cho cô, từ việc rèn kỹ năng viết lách cho tới thực thi bản kế hoạch Content Marketing ở công ty.

Bản thân Triệu Hùng cho rằng, điều ấy là hợp lý. Đã trao tình cảm cho nhau, chẳng lẽ… né nhưng việc hỗ trợ ấy?

Song anh cũng chỉ có 24 giờ mỗi ngày như ai, nên để vừa đảm bảo công việc trước đây, lại vừa đáp ứng người yêu là điều không thể! Bởi thế, cân nhắc mãi, cuối cùng, Triệu Hùng quyết định nghỉ hẳn công việc ở PR Agency. Anh chỉ giữ lại vị trí phụ trách truyền thông ở công ty người bạn thân thuở nào…

“Đỏ tình thì… đen bạc, thu nhập giảm xuống là đương nhiên!”, Triệu Hùng tự đùa với chính bản thân anh như vậy.

*****

“Về thôi, giờ này muộn rồi, em!”, Triệu Hùng quay ra nói âu yếm với Linh Trang, khi đồng hồ đã chỉ gần 23 giờ. Hai người vừa đi vài vòng chợ đêm Bờ Hồ và mua vài món đồ nhỏ xinh xinh.

“Em báo với bố mẹ là nay ngủ ở nhà bạn gái để còn làm dự án rồi!”.

“Bạn gái nào?”, Triệu Hùng ngạc nhiên.

“Anh cứ đèo em về nhà anh đi, rồi em tự bắt taxi đi sau”, Linh Trang nói với ánh mắt tinh nghịch.

“Không! Em điên à mà nghĩ anh để em đi taxi một mình đêm hôm như vậy??? Nhà bạn em ở đâu, anh sẽ đèo tới tận nơi”.

“Em đùa đấy! Nhà bạn em ở… ngay gần nhà anh”, Linh Trang vẫn chưa hết nghịch ngợm, cả trong giọng nói và ánh mắt.

Triệu Hùng cứ nghệt mặt ra. Đã bao giờ anh nghe người yêu kể về cô bạn gái nào ở gần nhà anh đâu nhỉ?

Nhưng Triệu Hùng chẳng có nhiều thời gian để nghĩ, vì Linh Trang luôn miệng giục “anh có về mau không thì bảo!!!”.

“Tèn ten! Cô bạn gái của em tên là… Triệu Hùng”, Linh Trang cười toe toét vì thấy người yêu  ngố quá là ngố, cứ hỏi mãi trên đường đi là “bạn em nhà ở đâu thì anh đèo tới luôn”.

“Ơ!”.

“Ơ gì mà ơ, đêm nay, em ở đây với anh, anh không muốn sao?”.

“Không, anh…”, Triệu Hùng lúng túng, cảm nhận rõ có giọt mồ hôi toát ra ở nhân trung.

Anh yêu Linh Trang thực lòng. Nhưng anh luôn nghĩ, yêu thì phải tôn trọng, phải giữ gìn, nên anh chưa từng vượt quá giới hạn với cô. Song Triệu Hùng chẳng còn cơ hội để nghĩ thêm, vì lúc này, Linh Trang nhanh chóng cởi bỏ đồ, chủ động lao tới hôn anh thắm thiết.

Cô đẩy Triệu Hùng xuống chiếc ghế dài, trườn lên người anh, mãnh liệt tới độ dồn dập. Linh Trang phả hơi thở nóng rừng rực vào mặt người yêu. Cô dồn dập hôn, dồn dập thúc ép người yêu cởi bỏ khoảng cách còn lại, để phô hết những gì bản năng nhất của con người ra. Giờ là khoảng thời gian của bản năng… Của bản năng…

“Em à! Anh nghĩ là…”, Triệu Hùng cố đẩy người yêu ra.

“Anh nghĩ là anh không phải… thầy giáo của em đâu, đúng không? Anh… đừng nói gì sư phạm, hàn lâm lúc này nhé! Thôi nào… hôm nay… anh… phải là của em!!!”, Linh Trang vừa nói trong hơi thở gấp gáp, vừa dụi vào người Triệu Hùng, san sẻ những giọt mồ hôi đang toát ra ướt đẫm chân tóc, khuôn mặt, khuôn cổ, bầu ngực… Tất cả!

Linh Trang đã sở hữu nụ hôn đầu tiên của Triệu Hùng.

Giờ, cô sở hữu thêm lần đầu tiên biến Triệu Hùng… “thành đàn ông thực thụ”. Với sự chủ động, mãnh liệt từ bản năng của mình, Linh Trang đã khiến buổi đêm hôm ấy trở nên thật khác biệt.

Ồn ã, nhiệt thành, bản năng, nóng bỏng, dồn dập, gấp gáp… và thỏa mãn…

*****

Người ta nói đúng! Bất kỳ cái gì đầu tiên cũng thực đặc biệt, thực đáng nhớ tới mức khắc sâu vào tâm trí.

Nụ hôn đầu tiên đã thổi bùng cảm xúc yêu đương trong Triệu Hùng.

Đêm làm tình mãnh liệt đầu tiên khiến Triệu Hùng cảm thấy trách nhiệm với Linh Trang tăng lên gấp trăm, nghìn lần. Từ lúc yêu nhau, anh đã xác định sẽ tiến tới hôn nhân với cô – yêu là phải cưới, Triệu Hùng luôn nghĩ vậy. Yêu mà không cưới, há chẳng phải làm phí thanh xuân của nhau – nhất là của phụ nữ – hay sao?

Giờ, khi người yêu trao cho anh những thứ kín đáo nhất, riêng tư nhất, thì Triệu Hùng càng sắt đá hơn với quyết tâm cưới Linh Trang. Anh sẽ phải thật trách nhiệm với vợ tương lai của mình.

Cũng từ hôm ấy, Triệu Hùng – Linh Trang tự đổi cách xưng hô một cách tự nhiên. Họ gọi nhau là “vợ – chồng” như cách tụi trẻ thường gọi. Hay thật!

Mọi thứ cứ như mơ ấy! Triệu Hùng từ một người chỉ biết tới công việc, thì giờ, anh đã có 2 thứ để yêu: Công việc và Linh Trang!

*****

“Hôm nay, chồng sẽ ra mắt bố mẹ vợ đấy! Có run hông?”, Linh Trang chọc Triệu Hùng.

“Chồng là ‘thánh chém’ mà, vợ yên tâm!”, Triệu Hùng đáp lại với cái nháy mắt nghịch ngợm mà anh học được của người yêu.

“Phải công nhận là chồng nói chuyện hay thật á! Bố mẹ vợ ưng ý lắm luôn, bảo chồng đàn ông, chững chạc, dễ mến”, Linh Trang cười tít mắt, vòng tay ôm Triệu Hùng, dũi đầu vào cổ anh.

“Đừng quên tôi là giảng viên, giảng viên Content Marketing đấy nha! Tôi vừa trình bày phần Content về bản thân”, Triệu Hùng làm ra vẻ nghiêm sắc mặt, rồi phì cười.

Cả hai đều thật hạnh phúc.

*****

Bố mẹ Triệu Hùng hay tin con trai đã có người yêu.

Người nhà quê có tính vừa mừng vừa lo. Mừng vì nó đã giống bao người khác trong xã hội, không còn chỉ biết đến mỗi công việc. Lo vì sợ rằng, tình yêu biến đổi khôn lường, ngọt thì ngọt thật đấy, mà đắng thì cũng đắng ra trò. Ấy, người nhà quê cứ hay nghĩ ngợi như thế…

“Vợ! Mình bố trí hôm nào về nhà chồng chơi nhé? Bố mẹ chồng ngóng vợ lắm đấy! Hai người cứ bảo, chồng ‘già’ rồi, ở quê là ế, nên suốt ngày giục lấy vợ. Bố mẹ muốn gặp mặt con dâu tương lai ấy mà”, Triệu Hùng vừa nói, vừa luồn tay qua eo Linh Trang, lắc lư âu yếm.

“Cứ từ từ đã chồng! Vợ chưa sẵn sàng đâu…”, đột nhiên, Linh Trang gỡ tay của người yêu ra. Lạ thật, cứ như đây không phải là Linh Trang chủ động, hừng hực cảm xúc và sự tự tin của mọi ngày vậy.

Dường như nhận thấy phản ứng của mình không phù hợp lắm, cô quay lại, dùng đôi tay ve vuốt khuôn mặt của Triệu Hùng.

“Bố mẹ vợ bảo, chúng mình cứ yêu nhau đi. Khi nào chồng mua được nhà ở Hà Nội, lúc ấy hẵng tính chuyện cưới xin. Chồng hiểu tâm lý phụ huynh rồi đấy, lúc nào cũng lo con gái lấy chồng xa, thuê nhà vất vả các kiểu còn gì”.

“Ừ, chồng cũng tính cả rồi…”.

Kể từ lúc ra Hà Nội lập nghiệp, Triệu Hùng chỉ chú tâm vào công việc. Niềm đam mê “công việc cũng là giải trí” khiến anh chẳng tiêu tốn gì vào những cuộc vui hao tiền tốn sức như các gã đàn ông khác. Anh chỉ trả tiền cho các khoản sinh hoạt phí, gửi về phụ giúp bố mẹ ở quê, và tiết kiệm.

Bởi thế, lúc này, Triệu Hùng đã có khoản tiết kiệm khoảng 500 triệu đồng. Số tiền ấy chưa đủ để mua nhà, nhưng dùng để trả góp và tiếp đà kiếm tiền thì cũng ổn. Vì vậy, anh rất tự tin. Nhưng…

“Chồng bị hâm à??? Lấy hết tiền tiết kiệm để mua nhà trả góp, thì chẳng lẽ hai đứa mình phải chắt bóp, bóp hết cả mồm miệng từ lúc cưới nhau, rồi đẻ con, rồi nuôi nó nữa. Thế là chịu khổ chứ sướng gì hả trời? Lấy nhau để khổ như thế sao???”, Linh Trang kêu lên khi nghe kế hoạch tương lai của người yêu.

Triệu Hùng tròn mắt, không hiểu. “Thì bố mẹ vợ chẳng bảo phải mua nhà thì mới cho cưới đấy sao? Ơ?”.

“Bố mẹ vợ nói thế thì cứ biết thế thôi. Chuyện ấy tính sau…”.

Linh Trang không muốn một tương lai hễ cứ nhắc tới là lại đi kèm bao nhiêu chữ “lo” như vậy. Cô muốn Triệu Hùng đặt một tour du lịch châu Âu, để vừa chụp ảnh cưới, vừa là kỳ trăng mật đáng nhớ. “Sau này, có con vào rồi, bao lâu nữa mới được rong chơi thoải mái như thế nữa chứ?”, Linh Trang luôn nghĩ như vậy.

Song với tư duy logic của mình, Triệu Hùng thấy… khó hiểu quá! 500 triệu đồng còn chưa đủ mua nhà, mà phải có nhà thì mới cưới được vợ. Mà vợ thì lại muốn phải đi du lịch châu Âu trước. Thế… biết làm sao???

“Chồng nói với bố mẹ ở quê xem có bán được đất để lo không? Trời ơi, lấy vợ chứ có phải mua mớ rau đâu, đúng hông? Mà chồng em giỏi lắm mà, ai cũng khen. Kiểu gì chẳng lo được. Nhờ!!!!”, Linh Trang động viên Triệu Hùng, kèm một nụ hôn thật sâu vào má anh.

Dẫu được động viên như thế, nhưng ngày hôm ấy, tự nhiên, Triệu Hùng thấy những cơn thở dài ở đâu cứ xuất hiện, tự đẩy từ lồng ngực lên cổ họng anh một cách vô định…

*****

Linh Trang còn trẻ lắm. Có lẽ vì thế mà em vẫn mộng mơ. Nhưng cuộc sống gia đình thì không thể “mộng mơ 100%” được. Triệu Hùng nghĩ vậy. Hơn ai hết, là một người có tính tự lập từ nhỏ, anh ý thức được vai trò của đồng tiền lớn như thế nào đối với cuộc sống gia đình. Nếu không cân đối được tài chính, gia đình sẽ khó hạnh phúc…

Bởi thế, Triệu Hùng thấy ý tưởng “đặt tour du lịch châu Âu, chụp ảnh cưới, nghỉ trăng mật” quả thật vô cùng rủi ro cho cán cân tài chính tương lai. Mà bảo bố mẹ anh bán đất ở quê đi thì còn… rủi ro hơn. Bán xong, ông bà sẽ sống ở đâu? Liệu Linh Trang có làm quen được cảnh “mẹ chồng – con dâu” hay không? Chưa kể, là một đứa con có hiếu, không bao giờ anh cho phép bản thân nghĩ tới phương án này. Mình còn chưa giúp được gì nhiều cho bố mẹ, mà sao lại có thể đòi hỏi như thế được chứ!

Là một người có tư duy gốc rõ ràng, Triệu Hùng nghiêm túc suy nghĩ và tự vạch ra một vài phương án chi tiết, với hy vọng có thể đáp ứng tất cả…

Ngày hôm ấy, anh lựa lựa thời điểm thích hợp khi Linh Trang đang hạnh phúc ở bên, để nhẹ nhàng đề cập. “Vợ à! Chuyện tương lai, chồng tính lại rồi. Mình sẽ còn rất nhiều thứ phải dùng đến tiền, nhưng chồng sẽ đứng ra lo là chủ yếu, sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của vợ. Chồng đã tham khảo và thấy một số điểm du lịch ở Phú Quốc, Côn Đảo rất đẹp, lãng mạn. Mình vào đó nghỉ trăng mật, chụp ảnh cưới, rồi sau này, khi ổn định thì sẽ ‘bung’ tiếp! Chồng cũng ngắm một căn nhà khá ưng ý ở Hà Đông, từ đó kết nối nhiều tuyến đường thuận lợi để đi làm, về quê hoặc tới nhà vợ. Với mức thu nhập của mình, mọi thứ sẽ không phải lo nhiều lắm đâu!”.

Linh Trang đột ngột đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Triệu Hùng một cách kinh ngạc: “Anh đùa em à? Phú Quốc với Côn Đảo thì lúc nào đi chẳng được chứ??? Mà xem nhà tận Hà Đông, khác gì về quê sống, anh???”.

Chẳng biết tại sao, Linh Trang lại quên mất cách xưng hô “vợ – chồng” quen thuộc bấy lâu nay của hai người…

Triệu Hùng vẫn rất ôn tồn. Anh hiểu sự thất vọng của Linh Trang. Em còn quá trẻ, quá sôi nổi và có lẽ chưa hiểu hết những khó khăn, va vấp của cuộc sống gia đình…

Triệu Hùng cầm chặt cả hai bàn tay của người yêu. “Vợ à, có tình yêu, mình sẽ vượt qua hết được mà! Vợ biết không, đa số các cặp vợ chồng trẻ cãi vã nhau là vì thiếu tiền đấy. Chúng mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh đó đâu, nếu biết cân đối phù hợp. Chồng hứa sẽ bù đắp cho vợ khi mình vượt qua giai đoạn khó khăn lúc đầu này…”.

Linh Trang im lặng. Đôi mắt to, tròn, trong veo của cô cúi xuống dưới, nhìn vào một điểm nào đó rất vô định và mông lung ở sàn nhà.

“Tại sao người ta cứ phải cưới nhau để chịu khổ như thế, anh nhỉ???”.

Triệu Hùng không biết trả lời như thế nào.

Ngày hôm ấy, vị giảng viên Content Marketing đã phải “bó tay” trước một câu hỏi quá khó. Anh chưa từng gặp câu hỏi nào khó đến vậy…

*****

Cuộc tình của Triệu Hùng và Linh Trang đã xuất hiện những đoạn gập ghềnh, lên xuống ngoài ý muốn. Tựa như con đường trơn tru mới được rải thảm nhựa, lại có những đoạn gờ giảm tốc vậy. Ai cũng biết là sẽ phải đi qua những đoạn lên xuống, xóc nẩy ấy, nhưng chẳng phải ai cũng bình tĩnh mà chấp nhận, mà vượt qua…

“Anh à! Anh đã tính hết chưa? Còn nhiều thứ phải dùng tới tiền lắm! Mua nhà xong, còn bao nhiêu đồ đạc. Em thử kê ra vài thứ, anh xem thế nào”, Linh Trang gửi cho Triệu Hùng một bản danh sách liệt kê.

“Mình sẽ thu xếp được hết, em à! Chỉ là sắp xếp khéo léo, khôn ngoan một chút. Thứ gì cần ưu tiên thì đưa lên trên. Anh sẽ tìm hiểu hết danh sách này…”.

“Em gửi cho anh không có nghĩa là bảo anh phải mua. Em không phải người đòi hỏi quá đáng, nhưng chắc chắn cô gái nào kết hôn, làm cái việc trọng đại nhất đời ấy, thì cũng như em thôi. Em gửi cho anh danh sách để thấy là, chúng mình sẽ quá khó khăn để xoay xở, anh thấy không?”, Linh Trang gay gắt trong sự bất ngờ của Triệu Hùng.

Rồi chẳng để cho người yêu kịp đáp lời, cô nói với sự quyết tâm pha lẫn chua chát: “Em thấy bản thân còn rất trẻ. Thực sự, em hoàn toàn chưa sẵn sàng để nhận những gánh lo như thế. Mình cứ yêu nhau thôi, anh ạ. Còn khoan hãy nói chuyện cưới xin”.

Triệu Hùng thực sự ngỡ ngàng. Anh cảm thấy điều ấy thật vô định. Mà vô định trong tình yêu thì nghĩa là tình yêu ấy lụi đi, chứ còn gì nữa?

“Vợ à! Tại sao lại thế chứ? Mình đang rất hạnh phúc, rất hạnh phúc cơ mà??? Những thứ này đã là gì đâu? Chồng muốn hai đứa mình vượt qua, vì nó hoàn toàn ở trong tầm tay…”.

Linh Trang nhìn anh với đôi mắt đã rơm rớm. “Triệu Hùng! Em… em không lý giải nổi chính bản thân mình lúc này nữa. Em không hiểu được cảm xúc của em. Em vô cùng ngưỡng mộ, thần tượng anh. Em yêu anh. Nhưng rồi thứ cảm xúc ngưỡng mộ, thần tượng, yêu say đắm ấy bị bóp nghẹt vì những điều mà em không giải thích được. Nó làm em bị… ảnh hưởng, bị chao đảo cảm xúc. Em biết… em biết nếu mình cứ yêu nhau mà không ràng buộc, không kết hôn thì thật kỳ, nhưng em hoàn toàn chưa sẵn sàng. Cảm xúc của em giờ… lạ lắm!”.

Cuộc nói chuyện hôm ấy khép lại với rất nhiều sự hoang mang.

Và Triệu Hùng chưa bao giờ thấy mọi thứ vô định tới mức khó nắm bắt đến vậy.

*****

Facebook của Linh Trang liên tục đăng những status bất định, buồn bã. Nào là “đúng người nhưng sai thời điểm ư?”, rồi thì “Đừng để hôn nhân thành nấm mồ chôn hạnh phúc”. Đại loại thế!

Bạn bè của Linh Trang xúm vào hỏi han, tò mò, tư vấn, động viên, ủng hộ… Đủ kiểu!

Trong khi đó, Facebook của Triệu Hùng hoàn toàn im ắng. Anh nghĩ câu chuyện này thực sự có quá nhiều phương án để giải quyết. Đương nhiên, với một người trưởng thành và chín chắn như Triệu Hùng, thì đăng Facebook để than thở chưa bao giờ được coi là một phương án cả…

Không hiểu sao, Linh Trang lại không dùng sự chủ động, mạnh mẽ cảm xúc của bản thân – như anh từng biết – để vượt qua?

“Anh muốn gặp em. Anh nghĩ mọi việc không có gì phải căng thẳng một cách vô lý như vậy. Nếu em chưa sẵn sàng, mình sẽ gác lại vài năm. Anh yêu em và không muốn mối quan hệ của chúng mình bị như thế này”.

“Em xin lỗi! Thực sự là em đang không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Em muốn cân bằng lại…”.

Đến nước này thì Triệu Hùng cảm thấy “phát điên” thật. Tựa như đang uống cốc nước ngọt ngào, thì anh cắn phải hạt chanh đắng ngắt lạc vào vậy.

Rồi Triệu Hùng quyết không ngồi yên. Anh đã yêu Linh Trang thực lòng – thứ tình yêu chân thành đầu đời, với toàn bộ sự trân trọng, yêu thương, cảm xúc trong đó. Giờ, nói “cân bằng”, “từ từ” và tránh gặp mặt, thì khác gì… chia tay???

Vậy là Triệu Hùng gác hết mọi việc lại, lao tới công ty và nhà riêng của Linh Trang, với quyết tâm tìm gặp người yêu bằng được.

Ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?

Triệu Hùng chưa từng chủ động một cách điên cuồng thế này. Mọi thứ cứ bị đảo lộn hết cả. Tình yêu tài thật!

*****

Bất chấp mọi nỗ lực của Triệu Hùng, Linh Trang đều tìm cách tránh mặt anh. Ban đầu, cô nói rằng, cần thêm thời gian để “cân bằng cảm xúc”. Khi bị dồn ép, Linh Trang nhắn cho người yêu: “Mình nên dừng lại một thời gian”, rồi tắt máy.

Dừng lại “một thời gian” là bao lâu?

Và tại sao phải dừng lại “một thời gian”?

Sau khi dừng lại “một thời gian”, mà Linh Trang chưa cân bằng được cảm xúc, thì… thế nào?

Yêu nhau, là giải quyết mọi thứ cùng nhau, vậy tại sao lại chọn cách tránh mặt nhau để… giải quyết???

Một đống câu hỏi ngập trong đầu Triệu Hùng, và đương nhiên là không có lời giải. Kỳ lạ thật! Vốn là người thường xuyên giải đáp các câu hỏi của học viên, cho tới những câu hỏi tư vấn truyền thông doanh nghiệp, nhưng giờ, Triệu Hùng ngồi ôm cả mớ câu hỏi đó trong hoang mang, lo lắng mà chẳng thể tìm được lối ra.

Chưa bao giờ Triệu Hùng rơi vào trạng thái như thế này. Anh không còn giữ được sự tập trung cho công việc. Ngồi trước màn hình máy tính, những con chữ, hình ảnh, video… cứ nhảy múa. Và anh chỉ thấy hình bóng của Linh Trang hiện ra. Lạ lùng, dằn vặt và ám ảnh thực sự!

Bởi thế, Triệu Hùng đã phải báo tạm dừng “một thời gian” công việc ở công ty của người bạn. Anh cảm thấy cơ thể mất hết năng lượng, không tài nào tập trung nổi.

“Thầy ơi, thầy không bố trí dạy lớp Content Marketing sắp tới được sao ạ?”, cô bé thư ký của Học viện VCM nhắn với tâm trạng lo lắng.

“Tôi… tôi xin lỗi! Do có chút việc cá nhân ở gia đình nên tôi chưa thể bố trí được thời gian dạy khóa này. Em báo Học viện thông cảm cho tôi…”, Triệu Hùng hồi đáp với một sự gắng gượng, mỏi mệt rã rời.

Giờ, tự dưng anh để trôi tuột 2 thứ từng yêu nhất: Công việc và Linh Trang.

*****

Chưa bao giờ Triệu Hùng rơi vào trạng thái như thế này!

Anh cứ nằm vật trên giường, mắt mở trừng trừng, nghĩ về mọi thứ mà chẳng biết bản thân sai ở đâu, có thể làm gì để thay đổi. Rồi những kỷ niệm yêu đương ngọt ngào với Linh Trang lại hiện ra, bóc tách từng sợi thần kinh của anh, vo chúng lại, rứt chúng ra, cho đau đến rớm máu.

Tới khi không thể chịu đựng được nữa, Triệu Hùng bật dậy, lao ra đường. Nhưng phố xá có gì vui đâu cơ chứ? Không có Linh Trang, anh thấy mọi thứ như vô vị hoàn toàn. Giờ này, em đang làm gì nhỉ? Em có đau như anh đang đau hay không? Em có đang cảm thấy chơi vơi, chấp chới không?

Chẳng có ai trả lời, Triệu Hùng lại về nhà, thả người xuống chiếc giường, lại nằm và nghĩ, ám ảnh với những câu hỏi không có lời đáp…

Đúng là Triệu Hùng chưa từng rơi vào tình trạng thế này trước đây. Anh cảm nhận rất rõ cái bụng trống rỗng, vì cả ngày chẳng nạp chút đồ ăn nào. Nhưng lạ lùng thay, anh lại không thấy đói. Cái bụng cứ kêu réo, cứ thắt lại, nhưng Triệu Hùng không nghĩ ra nên ăn cái gì cả. Đơn giản vì anh không thấy thèm ăn bất kỳ thứ gì lúc này.

Rồi Triệu Hùng cũng không ngủ được. Anh chẳng đụng tới một giọt cà phê hay trà nào, nhưng mắt cứ mở trừng trừng, đầu óc cứ tỉnh như sáo. Mà càng thức, lại càng nghĩ, càng mệt, nhưng… càng không ngủ được.

Chính Triệu Hùng cũng không hiểu nổi bản thân mình đang bị làm sao nữa. Anh chỉ biết “trái tim rỉ máu” mà người ta hay nói, hóa ra là thế này đây. Sờ tay lên áo, Triệu Hùng không thấy vệt ướt nào. Vậy mà sao bản thân lại cảm nhận những vết rỉ máu cứ thấm đẫm ra nhỉ?

Có lẽ Triệu Hùng không gọi được tên của tình trạng này, vì anh chưa từng yêu trước đây. Còn người đời thì họ rõ lắm. Người ta gọi đấy là cái sự thất tình.

*****

Không ăn, không ngủ, không làm việc… suốt một thời gian, Triệu Hùng giờ xơ xác như một cái cây cắm trên nền đất cằn cỗi, toàn những khe kẽ nứt toác và khô khốc.

Rồi trong khoảng thời gian khủng hoảng này, Triệu Hùng tình cờ đọc được câu chuyện về một nhà lãnh đạo thế giới. Anh há hốc mồm, khi thấy có một chi tiết như vận vào tình yêu của mình vậy.

Nhà lãnh đạo kia thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đến khi mọi thứ đi đúng hướng thì ông ta chìm trong những đêm tình ái với các cô gái thần tượng mình. Người cố vấn của nhà lãnh đạo đã phải có lời can ngăn, nhưng ông ta bỏ mặc hết ngoài tai. Ông ấy không phân biệt được giữa “tình yêu” với sự thần tượng. Ông ta cảm thấy thỏa mãn, hứng thú khi các cô gái trẻ muốn lên giường với mình. Chỉ tới khi con người “thần tượng” ấy hóa thành một người rất bản năng, thì chắc không ít cô gái mới nhận ra cảm xúc thật, rằng đó chưa đủ để gọi là yêu…

Thực ra, câu chuyện về nhà lãnh đạo đó hoàn toàn không liên quan chút nào tới Triệu Hùng. Điều duy nhất mà anh liên tưởng, chính là cái thứ “tình yêu mù mờ” của phụ nữ. Khi họ thần tượng ai đó, họ thường đánh đồng cảm xúc đó với tình yêu, sống chết với nó. Rồi tới lúc nhận ra điều sai lầm ấy, thì họ thay đổi…

Chua chát thay, và cũng đắng cay thay, dường như Linh Trang đã mắc phải sai lầm ấy, khi tiến tới với Triệu Hùng. Dù cho anh đã “ra điều kiện” với cô ngay từ đầu, rằng nếu đã yêu thì không được coi anh là thầy, nhưng chắc Linh Trang không hiểu điều đó.

Triệu Hùng thấy ngộp thở. Anh muốn kể câu chuyện vừa đọc được ở trên cho Linh Trang nghe. Phải rồi, cô ấy đang muốn cân bằng cảm xúc phải không? Vậy thì hãy làm cho rõ cái cảm xúc ấy, nó xuất phát thế nào, cần được chăm chút ra sao, để không mắc sai lầm, để thực sự mang hình hài của cảm xúc yêu đương.

Triệu Hùng cảm thấy anh muốn gặp Linh Trang hơn bao giờ hết. Đồng hồ đã điểm 23 giờ rồi. Giờ này, chắc chắn cô ấy đang ở nhà.

Triệu Hùng gạt chăn, mặc đồ rồi lao ra khỏi nhà. Anh cảm thấy có một nguồn năng lượng mạnh mẽ như vừa bùng cháy trong tâm hồn. Anh yêu Linh Trang. Anh đã tìm ra vấn đề của sự “mất cân bằng cảm xúc” mà cô nói. Anh muốn cùng cô vượt qua mọi thứ, để lại yêu thương nhau như trước.

Triệu Hùng phóng xe như bay tới nhà Linh Trang. Một niềm hy vọng lớn vô cùng, tựa như lời giải cho muôn vàn câu hỏi bấy lâu nay…

*****

23 giờ 30 phút.

Khu nhà Linh Trang im lìm. Chắc ai cũng ngủ cả rồi. Triệu Hùng hít một hơi thật dài. Anh biết bản thân sẽ khiến bố mẹ Linh Trang cảm thấy phiền toái, nhưng anh không chịu được nữa rồi. Anh cảm thấy như phát điên trong cái tình trạng thất tình suốt những ngày qua. Tất cả, tất cả phải được giải tỏa!

Bỗng…

Có tiếng động cơ xe phân khối lớn ở đâu gầm rú, ngày càng gần. Tiếng cười sằng sặc, sằng sặc.

Triệu Hùng dừng lại, nép vào bên đường.

Linh Trang!

Cô ngồi sau một nam thanh niên. Không ai đội mũ bảo hiểm cả. Và cả hai người cười nói rất vui vẻ, hào hứng. Linh Trang… Linh Trang vòng tay ôm anh chàng kia rất chặt. Rất quen… Ôi, đó là Đức Hiển!

Đức Hiển chính là học viên cùng khóa Content Marketing với Linh Trang, là học trò của Triệu Hùng. Cậu ta là con nhà giàu, được bố mẹ giao quản lý công ty nhưng chưa có kỹ năng gì nên đã đăng ký học tất cả khóa ở Học viện VCM. Trong quá trình học, Đức Hiển chẳng thể hiện gì nhiều, ngoài việc luôn hào hứng đề xuất các chương trình ăn uống, vui chơi với lớp.

Triệu Hùng cứ đứng đó mà há hốc mồm. Tại sao Linh Trang nói rằng, cô cần thời gian, cô mất cân bằng cảm xúc, cô…?

Há hốc mồm xong, Triệu Hùng lại run rẩy. Ông Trời thật khéo biết trêu ngươi! Vì trước khi chia tay nhau, Đức Hiển đã ôm Linh Trang, rồi hai người họ… hôn nhau say đắm.

Nụ hôn ấy, đôi môi ấy, đã từng dán chặt vào môi Triệu Hùng. Và giờ đây… Nước ở khóe mắt anh ứa trào ra, tức tưởi.

Một thoáng tích tắc, Triệu Hùng vo nắm đấm lại, định lao tới để dạy cho hai kẻ kia một bài học. Nhưng rất nhanh, anh kiềm lại. Dạy bài học gì đây? Anh là thầy của họ thật đấy, nhưng chỉ là ở trên lớp thôi, chứ không phải ở mặt đường này.

Và tình yêu thì không thể giải quyết bằng nắm đấm được…

Đau đớn thật đấy!

Chua chát thật đấy!

Đắng cay thật đấy!

Triệu Hùng vừa đi, vừa khóc như một đứa trẻ. “Đứa trẻ” lần đầu biết yêu, lần đầu biết thất tình, và cũng lần đầu tiên biết tới sự phản bội…

*****

Chuỗi ngày thê thảm của Triệu Hùng kéo dài thêm.

Đương nhiên rồi, nếu xếp hạng thì hẳn “thất tình” phải đứng ở vị trí top của những thứ hành hạ cảm xúc nhất.

Nhưng cứ không ăn, không ngủ, không làm gì thế này mãi làm sao được???

Vết thương rách da, khi bị xát muối hay rịt cồn vào, thì đau đớn tới từng sợi dây thần kinh. Rồi sau đó, những lần xát muối, rịt cồn tiếp theo, cơn đau sẽ dịu dần. Cuộc sống vận hành theo đúng nguyên lý ấy. Tình yêu cũng vậy. Mà thất tình thì cũng thế…

Triệu Hùng gượng dậy. Anh cố nhét bát mỳ nấu nửa sống nửa chín vào miệng. Anh dùng thuốc ngủ để thần kinh dịu đi.

Rồi anh cầm điện thoại, gọi cho cô bé thư ký khóa học: “Tôi đã thu xếp xong chuyện gia đình! Tôi có thể đứng lớp được. Em bố trí đi!”.

Đầu dây bên kia là tiếng cảm ơn rối rít kèm theo sự ngỡ ngàng.

Triệu Hùng cảm thấy anh cần tìm lại niềm tin của bản thân, bắt đầu từ thứ mà anh rất gắn bó: Công việc. Giờ, chỉ có vùi đầu vào công việc, thì Triệu Hùng mới thấy lòng dịu lại.

Kỳ lạ thật đấy, trước khi bị hắt gáo nước lạnh vào mặt – là cái đêm chứng kiến Linh Trang hôn Đức Hiển – Triệu Hùng không tài nào tập trung làm việc nổi. Giờ, anh khao khát được vùi đầu trở lại vào công việc.

*****

Đặt túi xách lên mặt bàn, Triệu Hùng quan sát chậm rãi một lượt.

Cả lớp nhìn lại anh, chăm chú, tò mò và có vẻ hứng khởi.

Lớp học lần này cũng giống khóa trước, đủ tuổi tác: Sinh viên có, người đi làm có, người chững chạc ở vai trò quản lý cũng có. Họ đương nhiên không biết nỗi đau tình vẫn đang rỉ máu trong trái tim của thầy giáo dạy Content Marketing đang đứng trước mặt họ.

“Chào cả lớp!

Tôi là Triệu Hùng. Tôi đã dạy nhiều khóa Content Marketing. Dựa trên kỹ năng, giáo trình và kinh nghiệm của bản thân, tôi tin là mình có thể giúp các em tiến bộ. Nhưng tôi có một nguyên tắc, đề nghị các em tuân thủ nghiêm túc!”.

Nói đoạn, Triệu Hùng cầm bút, viết to, rõ lên bảng: “Nguyên tắc quan trọng: Học viên không được phép YÊU thầy giáo!”.

Trung Hiếu

32 Trả lời “Chuyện tình thầy giáo

  1. Hiếu rất trân trọng tình cảm mà anh chị em đã dành tặng, đã yêu mến tác phẩm.
    Song qua đây, Hiếu cũng xin chia sẻ thêm một xíu.
    Nhân vật trong truyện này có rất nhiều điểm giống tác giả – thậm chí cái tên cũng là “Triệu Hùng” ~ Trung Hiếu. Khi làm báo, “Triệu Hùng” cũng là một bút danh mà Hiếu sử dụng.
    Thế nhưng… là một người viết chuyên nghiệp, Hiếu không hoàn toàn viết câu chuyện của chính mình. Như thế thì là tự truyện rồi, không phải là “truyện sáng tác” nữa.
    Trong các tác phẩm, có những tư duy, quan điểm của Hiếu được đưa đan xen vào rất nhiều nhân vật, như mình hóa thân mỗi lúc một chút, hoặc là ghi nhận những chi tiết thực của cuộc sống, hoặc là sáng tác hoàn toàn… Đan xen cốt để tạo ra một tác phẩm có sự gửi gắm (truyện này gửi gắm điều gì thì mỗi độc giả tự cảm nhận ạ).
    Hiếu mong mọi người đừng “đóng đinh” nhân vật này 100% là Hiếu, ko thì áp lực lắm.
    Áp lực ở chỗ: Có vẻ như tay tác giả này từng làm báo, xong phải vào tù (Truyện “Nỗi đau đổi thay”). Ra tù, thì “hắn” lại đi yêu toàn gái điếm (“Gái điếm hai lòng”, “Chuyện con điếm”). Mà rồi thế nào, hắn vừa làm báo, vừa làm lính hình sự, lại còn yêu cả “gái tay vịn” nữa (“Bí mật của anh”). Sau cùng, hắn đi dạy, và rồi lại yêu… học viên nữ.
    Xin có vài lời tâm sự như thế ạ ❤

  2. Hay thế người ta bảo trong ngàn người tìm mảnh ghép tâm hồn còn thiếu mới khó mảnh ghép lệch đầy cảm ơn tác giả thời nay giới trẻ ngộ nhận tình yêu o có em anh sẽ chết lấy nhau về tí khúc mắc trong cuộc sống đưa nhau ra tòa tỉ lệ li hôn ngày càng nhiều ngày xưa khổ mấy chịu ít bỏ nhau giờ như cơm bữa.
    Em sáng tác nữa chị thích chuyện của em hay mà đau lòng.

  3. Chuyển làm phim cũng hút hút ạ. Hóa ra Thầy vẫn chưa vk ?. Đổi được 1 dòng nguyên tắc là 1 nỗi đau.

  4. Rốt cục là các bác hãy chọn yêu những người tầm tầm tuổi thôi chứ yêu trẻ con là mệt lắm. Trẻ con chỉ có thể làm sugar baby

  5. Mỗi lần đọc truyện của tác giả là mỗi lần sự khâm phục người viết lại nhân lên! HAY QUÁ!

  6. Thảm thật. Tình yêu sét đánh & thực tế là vậy hả em? ( Sorry vì thời chị nó cổ điển, cũ rích & bảo thủ lắm ). Choáng đến rồi choáng đi. Thích cái anh thầy này quá, cũng khổ thân.
    Em viết hay lắm. Chị thích

  7. Đọc phần đầu mình cũng đoán được kết của ty với Linh Trang nhưng cuốn hút quá vì câu từ bạn viết về tâm trạng . Đọc mà cứ như mình đang gặp phải . Cám ơn tác giả !!!

  8. Chuyện của thầy Triệu Hùng rất nhẹ nhàng, êm ái, chẳng qua chưa gặp đúng người thôi…

  9. Thế nên là phải yêu nhiều vào anh thầy giáo ơi! ?
    Cảm ơn anh lại có truyện hay ạ❤️

    1. Không có, em ạ!
      Tôi luôn cho rằng, mỗi tác phẩm có một số phận của nó. Thành ra kết truyện là khép lại.
      Dù vậy, độc giả vẫn có không gian sáng tạo của riêng mình, để tưởng tượng diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

  10. Thông thường người lấy cái hôn đầu tiên mình,phá “trinh” của mình ko bao giờ trở thành chồng hay vợ của mình cả!
    Nên Thầy Hùng cứ bình tĩnh , kkk

  11. Còn hận thì còn day dứt, còn sợ thì còn chưa bình an ở bên trong. Thầy sẽ gặp đúng người thôi.

  12. Chuyện dài nhưng rất cuốn hút, các cô gái trẻ bây giờ thật sự rất khôn ngoan chứ không ngờ nghệch như thế hệ 7x của tụi mình ? , tuy nhiên có chút thắc mắc với nhà báo về thu nhập của anh Thầy sau 7 năm chỉ biết đến công việc làm 14h/ngày và 7 ngày/tuần mà chỉ tiết kiệm được có 500 trd thôi sao, hihi

    1. Cảm ơn chị đã yêu mến tác phẩm ?
      Chị nhầm một chút, vì 7 năm là thời gian đi làm từ sau khi ra trường. Quãng ấy nửa già (4 năm) là… dạy ở trường huyện đó chị ? Quá trình tích lũy chỉ được khoảng gần 3 năm mà thôi.

  13. Cảm ơn tác phẩm tuyệt vời của thầy, rất đúng với các bạn 9x. Em của nửa năm trước như đang sống trong cảm xúc và lí trí của Linh Trang. Dùng dằng, đắn đo và cuối cùng cả 2 quyết định dừng lại khi có quá nhiều mối lo kinh tế, nhà cửa trước mắt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.