Chuyện con điếm

Tác giả: Nguyễn Trung Hiếu – Blog Vị Đời – trunghieujournalist@gmail.com
Lưu ý: Truyện 18+, chỉ dành cho người đã trưởng thành.

5 giờ sáng, nó choàng tỉnh giấc, hơi ngỡ ngàng. Đêm qua, ngủ sâu quá, nên nó như quên hết thực tại xung quanh, mà vùi vào cơn ngủ và giấc mơ đẹp thoáng qua.

Nhưng như một thói quen, đến giờ đấy là phải dậy. Mùi thực tại – là mùi son phấn rẻ tiền, mùi ẩm mốc của bờ tường bám rêu, mùi bức bí – kéo nó trở lại mặt đất, khi cái đầu đương lâng lâng sau một giấc ngủ sâu.

Nó lách người qua bà chị nằm cạnh, quơ chiếc áo, cái quần để vào nhà vệ sinh.

“Sớm thế?” (bà chị hỏi).

“Ngày nào chẳng giờ này! Ra xem có ông nào đi tập thể dục về muốn xả đồ thì hớt”, nó đáp kèm một cái ngáp dài.

Lưng nó, lưng bà chị, một trắng, một đen, đều hằn vệt chiếu. Kể cũng trái ngang! Nó và bà chị thuê chung một căn phòng trọ xập xệ, giá rẻ, cùng làm cái nghề “không mặc áo quần khi tác nghiệp”. Rồi đến khi về ngủ, cũng cùng nhau ngủ truồng, bởi phòng bức bí, nóng nực quá, mặc đồ chả ngủ nổi.

Thi thoảng, hai đứa lại đùa nhau, đúng là cái nghề nó vận vào đời, đến ngủ cũng không thoát, vẫn bị cái nghề nó đeo bám…

*****

Lững thững đi ra vỉa hè sát công viên quen thuộc, nó lơ đãng ngắm mọi người. Vào cái giờ sớm sủa này, chắc chỉ có nó và các “đồng nghiệp” là bận đồ đi làm ngồi đây, chứ xung quanh, thanh niên hay người có tuổi đều thuần một kiểu trang phục thể thao cả.

Mà nói “đồ đi làm” cho sang miệng, chứ thực ra, đồ của nó hay các chị em khác đều là áo trễ cổ, váy ngắn cũn cỡn, khuyến mãi thêm một khuôn mặt trát đặc son phấn rẻ tiền.

Tìm được chỗ ngồi phù hợp, nó đặt mông xuống, rồi như một phản xạ tự nhiên – tức là động tác này được làm nhiều tới nỗi thành quen rồi – nó ghếch chân, để bất kỳ ai đi ngang qua đều sẽ thấy lấp ló mảng quần lót ren mà nó mặc ở trong.

Đấy là nó còn có giá ở cái khu vực toàn gái bán dâm hết đát này, nên mới tự tạo cho mình cái thế ngồi khiêu khích, úp mở như vậy. Chứ các bà chị khác là ngồi dạng háng ra luôn, thiếu nước mặc mỗi quần xi-líp ra mà đón khách. Nhưng chính cái cách úp mở của nó lại khiến cánh đàn ông hám của lạ thêm tò mò, dán mắt vào.

Một vài ánh mắt dò xét của các đấng mày râu nhắm vào chỗ nửa kín nửa hở của nó, khi họ đi bộ hoặc chạy xe lướt qua, một vài ánh mắt mỉa mai, coi thường của cánh phụ nữ ném vào chỗ nó ngồi…

Kệ! Tất cả đều là những thứ lặp đi lặp lại hằng ngày với nó. Nên giờ, nó đã chai sạn cảm giác đi nhiều rồi! Nhưng dù mọi thứ chai sạn tới khô cứng, thì với một đứa hay ngẫm nghĩ, quan sát và cảm nhận như nó, những ánh mắt đó vẫn có chút gì đó đọng lại, mà không thể diễn tả bằng lời…

*****

Nó làm nghề này đã được 20 năm rồi!

Khi nghĩ về “chặng đường” làm nghề của mình, nó thường bật cười. Là bởi người ta hay nói “không nghe cave kể chuyện…”. Nói thế cũng đúng, chả sai! Bởi ai chứ mấy bà chị làm cùng nó, không kể thì thôi, hễ kể chuyện thì họ vẽ ra hoàn cảnh lâm li bi đát còn hơn mấy ông nhà văn, nhà báo viết phóng sự nhiều.

Nhưng câu chuyện của nó thì đúng là ly kỳ thật, nghĩa là “một chuyện đáng nghe và có thật của… cave”.

Nó bị thất tình vào năm 20 tuổi. Anh người yêu vẫn hay thề non hẹn bể bỗng trở mặt như thể không quen, với lý do “mẹ anh cấm”, khi hay tin nó có bầu.

Gái quê ra tỉnh, cuối tháng phải ăn trường kỳ mỳ tôm vì “viêm màng túi”, thì nó lấy đâu ra tiền đi phá thai? Rồi nghe lời người quen, nó đi vay nặng lãi… Cái ngày nghe bác sĩ thông báo về tình trạng vô sinh của bản thân, rồi lại nghe tiếng hằm hè đòi nợ của những gã giang hồ xăm trổ, nó đã nghĩ đến cái chết.

Nhưng nói thì dễ, chết… mới khó! Nó đâm bất cần, rồi tự gán thân trả nợ cho cái bọn chủ vay. Đầu tiên, nó thành gái tay vịn. Rồi như một lẽ đương nhiên, nó thành gái điếm.

Bọn chủ chứa khi ấy nói với nó: “Trứng mày hỏng, chứ cái lồn mày hỏng đéo đâu! Càng dễ làm việc!”. Lẽ phải đau tới thắt lòng khi nghe nói thế, thì nó chỉ nhệch miệng, cười khẩy phụ họa.

Cảm xúc của nó đã chai sạn. Thậm chí, tự nó bắt cảm xúc phải chai sạn. Không thế, làm sao hành được cái thứ nghề “ác mộng” này?

Suốt những năm tháng làm nghề, nó gặp không ít tình huống trái khoáy, sợ hãi, thậm chí phải gọi là tởm lợm. Nhưng nó không có nhiều lựa chọn. Hoặc làm, hoặc chết. Mà chết thì không dễ, thành ra, nó phải làm.

Đã đi chơi gái, mấy ai lịch thiệp, hào hoa, tử tế? Khi phần “con” lấn át phần “người”, họ chẳng khác nào con thú, với con mồi vùng vẫy phía dưới. Phải, “con mồi” là những người như nó, chứ ai nữa?

Tử tế nhất đi chăng nữa, thì cũng chẳng tránh được cảm giác coi thường, vì khi đã bỏ tiền ra mua hàng, thật khó để họ không coi nó như một món hàng…

Có ông khách hói đầu, cứ khi vào nhà nghỉ là bắt nó phải ngồi xổm… đái. Còn ông ấy úp mặt sát đất, ngắm nghía một cách thèm thuồng. Nó chả hiểu tại sao lại thế, mà cũng không có lý do để hiểu, vì cái sự bệnh hoạn khi làm tình thì dị dạng lắm, miễn sao chiều cho xong cuốc. Chỉ khổ nhất là những hôm không đái được, nó phải chật vật uống nước, cốt để thỏa mãn cái sự nhìn của ông khách kia.

Lại có lần, nó gặp một vị khách tưởng là sộp. Trả tiền không mặc cả, bao cả tiền phòng. Vào đến nơi, nó thấy vị khách sập chốt cửa phòng khá vội… Rồi anh ta cởi áo ra. Nó sốc.

Đằng sau tấm áo đó là những vết thương lột da chằng chịt, còn đang chảy nước và loang lổ vết xanh metylen. Trông chẳng khác gì anh ta vừa bị dội cả gáo nước sôi vào. Gã cười gằn, bảo “anh đang bị zona, đã uống thuốc và bôi rồi, không sao đâu. Mấy hôm nay ‘thèm’ quá!”.

“Không sao đâu” khi ấy được hiểu là anh ta sẽ không chịu tắm rửa trước, vì những vết thương còn đang chảy nước. Và “không sao đâu” cũng có nghĩa là nó không còn lựa chọn nào khác. Nếu từ chối lúc này, ánh mắt vằn vệt của con thú đang khát mồi ấy sẽ không để yên…

Nhưng vị khách trên vẫn chưa thất kinh bằng một thanh niên trông béo tốt, đẹp trai và đầy chất chơi, đã “book” nó vào đúng buổi tối ế khách. Vừa mừng, vừa gờn gợn chút băn khoăn: Anh ta trẻ trung và “bình thường” như vậy, cớ sao không kiếm được ai mà phải “đi” thế này nhỉ?

Cho tới khi vị khách kéo chiếc quần dài xuống, nó đã phải vồ lấy chiếc chăn trắng toát trong nhà nghỉ để tự nhét vào mồm, ngăn một tiếng thét thất kinh vang lên…

Cả một mảng thịt ở đùi của nam thanh niên – to cỡ cái bát tô – đang bị viêm nhiễm, bị phân hủy, lở loét, trông như tấm mạng nhện chằng chịt vậy. Một phần thịt ở đùi bên kia cũng đang có dấu hiệu nhiễm trùng tương tự.

Giờ thì anh khách “trẻ trung, đẹp trai” hiện nguyên hình là một gã sida thực thụ. “Anh vừa chích xong, muốn phê tới bến. Chiều anh thì anh giữ cho, không thì… Tối nay, chốt công an vừa vẫy anh vào kiểm tra, anh cởi luôn quần ra khoe vết loét. Các ông ấy thấy kim tiêm, dao lam rồi đấy, nhưng cũng cho đi luôn. Đừng lo, cái này phá ra ngoài, chơi hê đều thì sống lâu lắm, chứ phá trong mới nhanh chết. Tuần nào anh chả đi gái!”. Gã vừa nói, vừa cười điệu đê tiện…

*****

Dòng suy tư của nó về “lịch sử hành nghề” của bản thân bất chợt bị khựng lại, khi một bóng dáng quen thuộc dừng chiếc xe Dream trước mặt. “Em!”.

Anh – một vị khách quen vài tháng nay của nó – cư xử khá tốt. Lần đầu nhập cuộc, điều khiến nó bất ngờ là anh… hôn môi nó, nhiệt tình và mãnh liệt. Điều ấy khác hẳn những gã khách khác – thường luôn muốn dí đầu nó xuống càng sâu càng tốt, và tọng đủ thứ bộ phận cơ thể vào miệng nó, mà tuyệt nhiên không đặt môi hôn lấy một lần. Chắc họ nghĩ là tởm, vì cái miệng nó đã phải mút, phải liếm đủ thứ… của họ.

Nếu hôm nào hứng thú, anh rủ nó đi chơi một lúc trước khi vào nhà nghỉ. Chỉ thế thôi, là nó cảm thấy ấm lòng rồi. Dẫu cái thời gian đi chơi ấy, nó có thể tận dụng để làm thêm một cuốc khác, kiếm thêm đôi chút trang trải cuộc sống. Nhưng nó là thế, được đi chơi, với cái thân phận của mình, chẳng phải cuộc đời còn quá ưu đãi cho nó hay sao?

Anh bảo nó không giống những cô gái điếm khác. Vì dù có “thâm niên” 20 năm trong nghề, nó vẫn có nét gì đó ngây thơ, vẫn giữ sự quan sát và cảm nhận cuộc sống của một người tinh tế. Thế mới lạ! Và anh thích sự lạ đó.

Khi đi chơi với anh, nó chẳng bao giờ hỏi về gia đình, nghề nghiệp, hay đơn giản là anh đã ngủ với bao nhiêu cô gái điếm khác rồi. Phần vì nó cho đó là sự riêng tư, phần vì nó tự ti. Hỏi để làm gì, hỏi thì có khác gì tự nghĩ mình có một vai trò gì đó – thậm chí chỉ như “cô bồ” thôi – đối với anh? Một người làm điếm quanh năm như nó, thì sự tự ti lớn lắm. Nó chỉ coi bản thân là một cô gái điếm may mắn, được một vị khách tử tế ưu ái thôi.

Cũng có lẽ vì thế mà anh lại càng vui vẻ, thoải mái khi ở cạnh nó.

Sáng ra, trời trở gió man mát, không khí thật sự dễ chịu, và nó cảm thấy lòng ấm áp khi ngồi sau chiếc xe Dream của anh. Có lẽ, hiếm khi nào mà một cô gái điếm như nó lại tỏ ra bẽn lẽn, luôn tay kéo chiếc váy cũn cỡn xuống để che đậy chiếc quần lót vốn vẫn thường được phô ra…

Bỗng…

“Đoành! Bốp!”.

Từ đâu, 2 chiếc xe máy chặn đầu và khóa đuôi chiếc xe Dream của anh.

Một phụ nữ to béo nhảy xuống, đạp thẳng cho đổ cả người lẫn xe. Rồi bà béo cùng lốc nhốc những người vừa béo, vừa gầy, vừa to khỏe ở đâu đứng bu lấy nó và anh.

Bà béo tru tréo: “Ối giời đất ơi! Mày bỏ nhà, bỏ tao đi cặp bồ đấy à? Mày giỏi lắm, mày mang tiền mang của đi để mua sắm đồ đạc, chiều chuộng mấy con Tuesday (“người thứ ba”) phá nát hạnh phúc nhà người ta thế này à?”.

Cứ sau mỗi câu tru tréo, bà béo và những người đi cùng lại đấm, lại đá, lại đạp nó, trong khi tay họ túm chặt tóc nó mà lôi, mà giật, tay kia thì giằng áo, kéo váy, tụt quần…

Lúc đầu, nó có chút ngỡ ngàng. Bảo sợ thì nó không sợ, vì cuộc đời nó đủ thứ phải sợ rồi, khiến cái cảm xúc ấy dần chai sạn hết. Nhưng nó ngỡ ngàng. Vì nó có phải “Tuesday”, bồ bịch gây tan cửa nát nhà, “chăn dắt” túi tiền đàn ông đâu. Nó chỉ là một con điếm. Cánh đàn ông “bóc bánh trả tiền”, xong thì thôi, không vướng bận. Giờ coi nó là “người thứ ba”, “Tuesday”, thì có khi lại ưu ái nó quá…

Dưới cơn mưa đấm, đá, giật tóc, lột quần áo ấy, ban đầu, nó ngẩng lên định phân trần. Nhìn sang anh, nó thấy anh bất lực, và anh quay lưng lánh đi. Phải rồi, anh đâu có nghĩa vụ, trách nhiệm gì để bảo vệ một con điếm như nó?

Bỗng dưng một cảm giác chua chát lạ kỳ nổi lên, xâm chiếm tâm hồn nó. Giờ mở mồm phân trần, chả lẽ nó bảo “chị nhầm rồi, em chỉ là một con điếm để anh ấy bóc bánh trả tiền, em chẳng biết gì về gia đình anh ấy” hay sao? Và chua chát cũng bởi, người đàn ông – vị khách tử tế ấy cũng nhanh chóng bỏ rơi nó, một con điếm, khi vào cơn bĩ cực.

Thế là nó kệ. Nó cứ ngồi đấy, nằm đấy, trên mặt đường toàn cát với sỏi, cho người ta muốn đánh, muốn chửi, muốn xỉ vả, muốn đổ oan… ra sao thì ra. Người ta lột tung áo nó ra, lột cả váy, quần lót của nó. Rồi nó thấy người ta cầm rất nhiều smartphone, giơ lên quay chụp, dí vào vú nó, sát vào bướm nó, với thái độ hả hê, giận dữ, khoái trá, thỏa mãn, say cuồng…

“Tao cho mày nổi nhất mạng xã hội!”

“Mẹ mày live-stream cho mày chết, con chó cái! Con đĩ, con điếm, con phò rẻ tiền này!” (người ta chửi theo thói quen, chứ chắc họ vẫn chưa biết nó làm điếm. Người ta đánh nó, vì nghĩ nó là “bồ”, cặp và hút tiền chồng người ta cơ mà?).

*****

Nó lê gót về căn phòng trọ xập xệ, bốc mùi son phấn rẻ tiền, với mùi ẩm mốc, bức bí thường trực.

Nó thả người xuống giường, chẳng buồn nghĩ, thở, nói hay khóc. Nó cứ nằm đấy, mắt trân trân nhìn vô định về phía trước.

“Sao? Bọn nó tệ thế à? Sao mày không nói là chúng nó nhầm rồi? Đéo ai đi đánh ghen với một con điếm? Bố tiên sư!”, bà chị cùng phòng bức xúc thay cho nó. Nó vẫn nằm yên.

“Video quay cảnh đánh mày đăng đầy trên Phây-búc đây này! Đéo mẹ! Thế này khéo lại nổi, mai có giá hơn, em ạ. Tiên sư lũ chúng nó!”, giọng bà chị dãn ra, có phần hài hước, khi thấy dường như những vết thương trên cơ thể nó không có gì đáng ngại.

“Một con điếm được đánh ghen, vinh hạnh thật!”, nó buông thõng một câu chua chát, trước khi lết dậy đi vào nhà vệ sinh. Bên ngoài, bà chị vẫn chưa dứt đà chửi cái lũ bất nhân kia.

Ngồi co gối, lom khom trong cái nhà vệ sinh rộng đúng 1m2, nó xả nước không ngớt. Nước từ cái vòi nối xối xả tuôn những tràng ôm kín lấy khuôn mặt, bầu vú, bắp tay, bắp đùi nó… Nước lạnh xoa dịu những vết đau trầy xước mà người ta gây ra cho nó.

Trong làn nước ấy, bất giác có những giọt ấm nóng hòa lẫn vào. Giờ nó mới khóc. Không phải vì đau, chẳng phải vì nhục. Đơn giản, nó khóc vì ngấm cái cảm giác chua chát kỳ lạ mà nó từng thấy lúc trước. Vậy thôi.

Dưới làn nước ấy, sau những cơn đau, nó lại nghĩ tới một bước ngoặt thay đổi. Nó nghĩ đến những trung tâm có thể dạy nghề, hướng nghiệp, tạo công ăn việc làm, với những con người nói rất hay, hứa hẹn rất chắc chắn, xuất hiện trên tivi. Nó nghĩ đến việc về quê, xin một chân làm thuê, miễn có chỗ ăn, chỗ ở.

Nhưng… Lần nào nghĩ đến bước ngoặt, là nó lại chùn bước. Liệu cuộc đời này có dành ưu ái thực sự cho một con điếm chẳng có kỹ năng gì ngoài đứng bám vỉa hè và biết làm tình như nó hay không?

Trong cái xã hội này, ai cũng có thể nói hay được. Nhưng sự thực là khi đứng trước một con điếm, người ta hoặc chỉ dành ánh mắt coi thường, hoặc tò mò ngắm nghía, bình phẩm đối với các bộ phận trên cơ thể nó mà thôi.

Ai thực sự có thể giúp một con điếm bỏ nghề? Nó nghĩ thế, rồi nó lại khóc.

78 Trả lời “Chuyện con điếm

  1. Buồn thay cho 1 số phận, nên đó giờ em ko cổ xíu cái nghề này, nhưng cũng không bao giờ khinh thường bất kì ai làm nghề này❤️

  2. Đa số chỉ vì 2 chữ “ hoàn cảnh” nên những con người đó tự tìm đến con đường này. Có thể nói cuộc sống đã đẩy đưa họ đến con đường tăm tối này.

  3. Tác giả có lối viết hiện thực, rất đời. Mỗi câu chuyện, nhân vật đều sống động đến tàn nhẫn, đến đau đớn, nghiệt ngã và kiệt cùng. Kiểu như dìm tận đáy cho bế tắc, nhưng lại gieo vào lòng bạn đọc những câu hỏi về thân phận và xã hội. Có những thứ thấy đó, biết đó, nhưng liệu có thể thay đổi??? Câu hỏi này, đôi khi cần một tấm lòng nhân văn mà cảm thụ.

  4. Đọc nhiều bài của bạn thấy cách viết rất nhân văn. Bạn luôn cảm thông với những thân phận kém may mắn!

  5. Chua chát quá. Dạo này tác giả hay lên bài với những truyện ngắn theo xu hướng hiện thực trần trụi. Nhưng nếu cứ mãi đi theo hướng này thì u ám quá. Hoặc vẫn chất liệu hiện thực đó, tác giả khai thác soi chiếu theo hướng khác, có lẽ cải thiện hơn chăng.

  6. Truyện hay…
    Day dứt và trăn trở vè số phận những con ng buộc phải làm nghề đó…

  7. Không biết có “ con điếm” nào đọc được những dòng văn rất đời này của bác không nhỉ? Chát thật!!! Hóng đọc truyện viết về “ thằng điếm” nữa ạ!

  8. Cũng chua xót
    Nhưng có thể làm lại
    Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình
    Đất nước thì rộng lớn
    Công việc bây giờ thì nhiều
    Chỉ hiềm nỗi có đủ nghị lực để từ bỏ và vươn lên không
    Cảm ơn bạn vì câu chuyện .
    An vui nhé !

  9. Xót xa! Nhưng mình nghĩ chỉ cần cô ấy muốn làm lại thì cuộc đời luôn là sự bắt đầu. Sẽ không muộn cho người thật sự cố gắng!

  10. Đọc xong tôi muốn khóc ,cũng bởi bao năm nay tôi muốn viết một câu chuyện rất thật giống như này về ” con đĩ ” của tôi.
    Chỉ vì cuộc sống làm tôi mất đi hết cảm xúc để viết …
    Cảm ơn tác giả nhiều lắm.

  11. Bạn là người sành sỏi và có tâm tư …cảm ơn bạn đã cho một câu chuyện với cái kết vô định nhưng có tình .

  12. Đất nước thì rộng lớn
    Tuổi trẻ, cuộc sống còn dài nhiều cơ hội
    Vượt qua mọi chướng ngại trong cuộc sống là do chính bản thân mình
    Bác Hồ nói
    ( Không cố việc gì khó
    Chỉ sợ lòng không bền
    Đào núi và lấp bể
    Quyết chí ắt làm nên ).

  13. Ngày xưa nhà em cho thuê 1 nhà bên cạnh… người thuê bán coffe, nhưng hoá ra là có chứa gái!
    Ơ mà thực ra trước đây (những năm 90) coffe 100% là trá hình…
    Vì ngay cạnh nên thi thoảng em cũng hay qua lại ngồi tán dóc với “chị em”!
    Có 1 cô bé rất xinh, ngoan và ngon kiểu quê mùa… em rất thật nên những câu chuyện em kể nghe cũng thật… thật đến rùng mình… y như những gì trong câu chuyện người
    kể hôm nay…
    Kinh tỏm nhất là kiểu 1 thằng đến gặp chủ trả tiền xong đưa em ý đi “tàu nhanh”, nhưng chưa kịp kéo quần lên thì đã thấy lố nhố mấy thằng nữa đang nhăn nhở nham nhở “chuẩn bị dụng cụ” sẵn sàng xông vào…
    Đáng sợ thật!

  14. Luôn thích đọc truyện của em viết vì rất thật, rất đời, ko sáo rỗng giáo điều.

  15. Hình như đã đọc và thấy như là chuyện được viết kĩ càng hơn.
    Chuyện như này nhiều người viết và cũng được đọc nhiều. Nhưng đọc câu chuyện này của tác giả thì thấy cô gái làm nghề này khổ quá. Cũng là một kiếp người, sống bằng như này mà cũng được gọi là “nghề” một nghề mà có đủ dư vị của đắng cay hờn tủi, nhận đủ mọi kiểu ứng xử của phần “con”
    Thương cho một nghề không ở trong hạng mục vinh quang.

  16. truyện “gái bán hoa” em gặp nhiều rồi. Nhưng hiếm khi nào đọc được một truyện có chiều sâu như thế này. Từ lối hành văn đến ngôn từ của anh thật tuyệt vời ?

  17. Đọc là biết anh có nhiều kinh nghiệm viết rồi ạ. Câu văn chuốt cực “mượt” và có chiều sâu, không biết bao giờ em mới viết được mượt như vậy đây? ?

  18. Ngoài sự phong phú về ngôn từ, tác giả còn là người từng trải và bám cực sát thực địa chứ nhỉ….
    Những thân phận con người qua góc bút của tác giả quả là khắc hoạ cực rõ nét, ở đâu đó luôn đầy rẫy những thân phận, những số phận con người mà chính bản thân nhân vật cũng chưa bao giờ nghĩ về chính số phận mình lại qua những đoạn trường như vậy. Cảm ơn tác giả có câu chuyện chất lượng.

  19. Cảm ơn tác giả
    Có lẽ câu chuyện cũng lay động phần nào đến tâm trạng của những THẰNG đàn ông luôn tỏ ra đạo đức( trong đó có cả tôi) chưa sót

  20. Tác phẩm của chú thật sự rất hay nó cũng được nói về cuộc đời bất hạnh của những người làm nghề này.
    Giống truyện “xin lỗi, em chỉ là con đĩ” của tác giả Tào Đình Trung Quốc
    Những câu chữ mượt mà được viết chi tiết như thế thật sự khiến cháu phải học hỏi rồi.

  21. Truyện của anh có gì đó sâu sắc khiến em phải ngẫm nghĩ, đây là lần đầu em biết anh

  22. Truyện hay và ý nghĩa quá, em thích những tác phẩm thể loại giống thế này ạ, rất chân thật.

  23. Cháu thực sự hâm mộ những người viết truyện ngắn phản ánh đời sống.
    Không như chú hay mọi người, cháu không tiếp xúc với xã hội quá nhiều.
    Cháu là một tác giả nghiệp dư viết về thể loại ma mị – kinh dị nên phải lấy tư liệu để lồng logic cho dễ hơn, và những tư liệu đó lại là những mẩu truyện ngắn như này.
    Chúc chú luôn mạnh khỏe nha ❤ tác phẩm thực sự rất hay

  24. Đắm chìm trong từng từ Văn…. Chú có sách xb không ạ? :”> Cháu rất thích những tp có hướng đi và cách viết như thế này ạ.

  25. Một câu chuyện chân thực hay quá mà ít người đọc được. Cảm ơn tác giả nhé!

  26. Bài viết hay, xúc động. Cuốn cực kì ạ. Nhưng chốt lại, trước khi làm điếm thì con người ta hãy nghĩ kĩ như cái lúc mà người ta muốn thay đổi bước ngoặt ấy ạ. Bao nhiêu bài học cho cái nghề điếm này, biết là cái nghề không ai coi trọng, vậy nên nghĩ cho thật kĩ !!! ( Em nghĩ sao em nói đấy ạ, em không cố ý xúc phạm ai đâu ạ!)

  27. Đợi tiếp phần 2 của chuyện này anh ơi. Cuốn quá nhưng đoạn kết nhanh nên hơi hụt hẫng vẫn tò mò muốn biết thêm

  28. Câu hỏi trăn trở đượm lửa nhân sinh! Ai sẽ giúp cô gái điếm bỏ nghề? Giúp thế nào? Bỏ tù chăng?… hay từ bỏ không mua vui từ thân xác cô gái điếm nữa? Khổ nỗi bản năng lại không thuộc phạm trù đạo Đức chi phối! Khó thật!

  29. Đọc truyện của bạn thấy truyện nào cũng hay và rất đáng để đọc, có điều mình vẫn luôn thích một cái kết có hậu cho mỗi câu chuyện

  30. Một truyện ngắn hiện thực phê phán hay! Nỗi đau tận cùng của những kẻ dưới đáy xã hội. Cô gái điến khát khao được làm người bình thường nhưng khó lắm để tìm được ánh mắt nhìn cô như một người bình thường!

  31. Câu chuyện đã lột tả nhg nỗi đắng cây ,tủi nhục của một con người bị cuộc đời đưa đẩy đến bước đường cùng chấp nhận cuộc đời làm điểm ,thật xót xa mong muốn được giải thoát nhg cái đinh kiến của XH đã khiến họ lo ngại không dám vượt qua đc ngày chính mình ,thật đáng thương và xót xa thay.
    Truyện của tg viết rất hay và có nhiều ý nghĩa sâu sắc ,rất mong đc đón đọc tiếp ạ

  32. Hay, phản ánh đúng sự chua chát cay đắng sâu đậm nhưng đúng thực tế.
    Anh viết rất lôi cuốn, cảm ơn anh.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.