Bước trượt dài của một Sugar Baby (phần I)

Tác giả: Trung Hiếu –  Blog Vị Đời – trunghieujournalist@gmail.com
Lưu ý: Truyện 20+, chỉ dành cho người đã trưởng thành.

Ánh nắng lúc 9 giờ sáng đã kịp lách qua ô cửa sổ, chiếu thẳng vào chỗ gối đầu của Kiều Thư. Thật khó chịu! Cô nàng xoay người, quờ quạng vài con thú bông quanh giường, để đắp kín lên đầu, lên mặt.

“Nếu có phép biến hóa, ta sẽ đuổi hết các tia nắng ra khỏi đây!”, Thư nghĩ vẩn vơ với tâm trạng bực bội.

Quả đúng là khi đã tức giận trong lòng, thì nắng là cái tội, râm mát cũng có vấn đề, mà mưa thì lại càng đáng ghét.

Thư vừa chia tay người yêu. Yêu đương quái gì ở cái thời buổi 4.0 này, khi mà đi chơi cùng nhau, anh chàng chỉ biết loanh quanh mấy chỗ phát chán ở Hà Nội.

Đều mới ra trường được 1 năm, trong khi người yêu (cũ) chật vật kiếm nghề mưu sinh nơi phố phường chật chội, Thư thoải mái hơn đôi chút, đúng như cái tên của cô vậy. Bởi cô vẫn còn được “ông bà già” ở quê gửi chu cấp hằng tháng, dẫu không nhiều, nhưng đủ sống tằn tiện.

Mỗi lần đi chơi với nhau, anh chàng người yêu lại mang bài cũ ra “trình bày”: “Lên Bờ Hồ nhé? Hay đi Hồ Tây? Hoặc vào trường đại học nào đó đi dạo? Anh chỉ biết mấy chỗ đấy”. Đi ăn thì “vào quán phở vỉa hè gần chỗ anh làm nhé, ngon lắm. Ăn xong uống luôn cốc trà đá gần đó, cũng tiện”.

Đấy, chán là ở chỗ đấy! Nhìn những đứa con gái khác ngồi chỗ này chỗ nọ, cafe thì vào quán hoành tráng, ăn uống thì nhà hàng rình rang, Thư ngán tận cổ với thứ “bổn cũ soạn lại” phở vỉa hè – trà đá – lên Bờ Hồ hay đi Hồ Tây, “anh biết mỗi mấy chỗ đấy”.

Thế là chia tay cho đỡ phí tuổi thanh xuân, mặc cho anh ngơ ngác, mãi không hiểu lý do vì đâu…

*****

Quờ chiếc áo vứt ở sàn đất, Kiều Thư ngáp dài và bước vào nhà vệ sinh. Đứng trước chiếc gương dán băng dính mấy chỗ cho khỏi vỡ, cô ngắm nghía mình. Xinh quá ấy nhỉ? Đôi lông mày tươi tắn này, được tỉa đẹp như vẽ, sống mũi thẳng, làn da trắng hồng này, với đôi môi trái tim đỏ tự nhiên như thể vừa được bậm. Ấy thế mà lại… lận đận!

Công việc thì mãi không kiếm được chỗ nào phù hợp, dù đã ra trường một năm với tấm bằng Khá ngành marketing, tình duyên thì… chán chả buồn nghĩ thêm nữa.

Thư nén tiếng thở dài, vục nước vào mặt, súc miệng, thay áo rồi chuẩn bị ra phố. Cái giống người đã chán là lại hay thích ngồi cà phê, ngắm người khác cho đỡ chán, giết thời gian chóng hơn.

Lục lục túi, còn nhõn 50 nghìn đồng ăn sáng, tiền tháng này tiêu nhanh quá! Thư chẹp miệng, cố mà sống sót hết hôm nay, để hối ông bà già gửi tiền xuống sớm mai.

Nếu là người bình thường, thì số tiền trên sẽ được tiêu một cách “khoa học” như sau: 30 nghìn đồng cho bát phở bình dân đầy có ngọn, còn 20 nghìn vẫn đủ tiền cà phê, hoặc là trà đá cũng được.

Nhưng Thư không nghĩ thế. Cô xuống dưới nhà, mua gói xôi 10 nghìn đồng lót dạ, còn 40 nghìn thì để vào quán cà phê trên phố. Ngồi mấy quán ấy, ngắm trai xinh gái đẹp thì nó cũng đỡ chán, chứ vào cái quán tèng xí để nhìn mấy ông già châm điếu cày xòng xọc, xong gọi một cốc nước thì ngồi dính đít vào ghế cả ngày ấy à? Hãm lắm!

*****

“Ngoài nước, bạn có dùng thêm đồ gì không? Như là hạt hướng dương…” (anh nhân viên hỏi).

“Không, em chỉ cần nước thôi! Em đang đau họng, cắn hướng dương ho mất”, Thư đáp. Thật, cái giống đã không có tiền thì thường hay sĩ hão. Cốc nước 40 nghìn đồng đã ngốn hết “ngân sách” ăn sáng hôm nay rồi, còn đâu nữa mà hướng với chả dương. Kể có ai đó mời, bao trọn, thì chắc Thư cũng cắn sơ sơ được một cân hạt chứ chẳng đùa!

Ngồi quán vào buổi giữa tuần nên khách lưa thưa lắm. Thư mở điện thoại, lướt lướt vô định…

Hôm trước, khi ứng tuyển vào công việc marketing của một doanh nghiệp đồ tiêu dùng, Kiều Thư đã “chém” đầy tự tin trước anh trưởng phòng đẹp trai. Lúc nhận câu hỏi về kế hoạch marketing cho một sản phẩm cụ thể, cô lôi hết những gì đã học ở trường và học lỏm trên mạng ra để “chém”: Nào là ma trận SWOT, nào thì định vị được insight khách hàng, nào là xem xét hành vi người tiêu dùng…

Xong rồi Thư thấy anh trưởng phòng cứ cười mủm mỉm, bảo “những lý thuyết đó không sai nhưng xa rời thực tế quá, em viết cho anh một đoạn mô tả sản phẩm ngắn để đăng lên mạng”. Trần đời hai mươi mấy năm, Thư chẳng nghĩ tới việc phải ngồi viết một thứ “thật thu hút, hấp dẫn người khác” rồi lái vào cái sản phẩm khô khốc.

Thư viết xong, thì anh trưởng phòng chuyển từ cười mỉm sang cười sặc sụa, cười không kiềm được. Xong cô chỉ kịp nghe anh vừa cười, vừa nói “xin lỗi em, nhưng em viết như học sinh cấp 2 tả con mèo vậy”… Và sau đó là màn tiễn biệt mà không hẹn ngày trở lại.

Vài chỗ ứng tuyển khác cũng tương tự, ai cũng nói với Kiều Thư câu sôi tiết: “Em chưa có kinh nghiệm…”. Thì vừa ra trường, lấy đâu ra kinh nghiệm mà đòi??? Chả lẽ lại như mấy đứa cắm đầu đi làm thêm từ năm thứ 2, chả biết yêu đương, ca hát, hưởng thụ đời sinh viên chắc? Học marketing, muốn ra làm marketing, mà lại bắt người ta đi viết, rồi còn “giảng giải” rằng, content là lõi marketing, thế mà 4 năm ở trường, có ai nói thế, giảng thế đâu? Hãm, cuộc đời này toàn thứ hãm thôi!

… Thư lướt lướt, chợt dừng lại ở một bài post giới thiệu khóa đào tạo Content Marketing. Chậc, đang cay cú vì nó, thì lại hiện ra thông báo này, Facebook cứ như đọc được suy nghĩ trong đầu mình vậy!

Bấm vào xem, thì Thư thấy người giới thiệu khóa học là một gã vừa béo, vừa trọc. Cô vừa thử cất lời hỏi, gã kia đã lập tức đáp lời, giới thiệu rõ hay ho, với những cam kết chắc nịch về khả năng tiến bộ. Mỗi tội đến đoạn chốt đơn, đăng ký học, thì Thư nghe mức thông báo học phí 3 triệu đồng cho khóa cơ bản gồm 3 buổi.

“Ơ, cái đéo gì mà đắt thế nhỉ? Cắt tiết người ra content à? Cả nhà cả cửa còn vài đồng là cạn kiệt, thế mà bảo thu trước 3 triệu thì…”, Thư lẩm bẩm. Phụ nữ kể ra lạ thật! Cũng vẫn là cô, trước đó chỉ 2 ngày, thì lại xuýt xoa “rẻ thế, rẻ khó tin!” khi vào làm kiểu tóc mới, hết 2 triệu đồng cho 3 tiếng đồng hồ… Cùng vì bạo tay “đầu tư” sắc đẹp mà giờ Thư phải ngồi uống nước “chay”, không có đĩa hướng dương nào cho đỡ buồn mồm, buồn miệng, và đương nhiên cũng chẳng có tiền mà đi học….

“Anh êi! Anh có khóa nào miễn phí không zậy?”, cô troll gã thầy dạy content vừa béo, vừa trọc kia. Đang chán đời, không có tiền học, cũng chẳng còn người yêu để mà nũng nịu, thì thôi, thả tí bả cho đỡ buồn.

“Không, em ạ! Tri thức thì không có dạng miễn phí, nếu thực sự em muốn cải thiện khả năng của bản thân”.

Ô, rep gì nghe đạo lý vãi ra thế nhỉ? Đã vậy thì càng phải troll…

“Nhưng em chưa có tiền để đi học. Anh có cho gán thứ khác được không? Như là… gán thân em đây này!”, Thư vừa gõ chat, vừa cười thành tiếng. Cái thằng cha béo trọc kia mà có được cô người yêu như Thư thì chả sướng phải biết!

“Ồ, không, em ạ! Sao em toàn chọn thứ đơn giản, dễ làm thế? Cuộc đời này, phàm ai chọn việc gì làm dễ dàng, thì sẽ phải sống đầy khó khăn. Vậy nên hãy chọn việc khó khăn để mà sống cho dễ dàng, em ạ”, gã kia hồi đáp.

Bố tiên sư, nói đạo lý nghe khó chịu vồn! Cái bọn hay nói đạo lý thường sống như bộ phận phụ khoa ấy. Thư tức mình, thả một câu đáp: “Thế thì em ĐÉO học nữa, thầy ơi!”, rồi đóng phập cửa sổ chat lại.

Cả ngày hãm lồng hãm lộn là có thật…

*****

Cốc nước đã hết từ bao giờ.

Chả có tiền mà gọi cốc khác, giờ còn ngồi thêm thì bản thân khác gì cái lũ ngồi tịt đít kia? Nghĩ vậy nên Thư đứng dậy, định về.

Bỗng…

“Ô, lâu quá không gặp, đi đâu đấy?” – tiếng cô bạn hồi đại học vang lên.

Thư ngỡ ngàng. Mới có một năm không gặp, mà Trang thay đổi nhiều quá! Xinh hơn bao nhiêu, tóc tai, váy vóc, giày dép, lại còn đeo cái balô điệu điệu, nhỏ xíu bằng bàn tay nữa. Thư chẳng nhận ra được cái đứa hồi nào học với mình, cái con bé chỉ quanh đi quẩn lại 2 bộ quần áo. Mà giờ thì sành điệu từ chân lên tới đầu!

Cô bạn gọi luôn 2 cốc nước cho 2 đứa, thêm một đĩa hướng dương to sụ, kéo Thư ngồi lại trò chuyện giết thời gian.

“Tôi ngồi chờ bồ đi giao dịch hợp đồng ở bên kia đường. Dạo này bà yêu đương thế nào rồi? Công việc có gì mới không?”.

Nghe hỏi thế, Thư chỉ ậm ừ, chả lẽ bảo “nếu không có mày thì đến đĩa hướng dương, tao còn chả có mà cắn ấy”. Thành ra câu chuyện sau đó chỉ xoay quanh Trang.

Giờ cô bạn ấy không phải lo nhiều về cuộc sống nữa: Chỗ ở thì đã được anh người yêu bao trọn cả năm, khỏi nghĩ. Phương tiện thì có chiếc SH mà anh người yêu mua cho, nhưng “chả đi mấy”, vì đi đâu thì lại được người yêu đánh xe hơi qua đón. Công việc thì cũng làng nhàng, vì người yêu “không cho làm nặng, sợ vất vả. Anh ấy trả lương cho hằng tháng để đỡ phải làm nhiều”.

“Cái gì??? Người yêu trả lương hằng tháng cho á?”, Thư tròn mắt kinh ngạc.

“Ừ, thì sao? Người ta tự nguyện mà!”.

Thư thấy máu trong huyết quản như sôi sục lên, khi chợt nghĩ về anh chàng người yêu cũ “em ơi, ăn phở vỉa hè. Ăn xong, trà đá, rồi lên Hồ Tây hay Bờ Hồ nhỉ? Anh chẳng biết mấy chỗ chơi…”. Dở hơi thật, đúng là…

Rồi cô bạn Thư mở điện thoại, khoe ảnh 2 người bọn họ. Ôi! Sao già thế? Nếu không nghe giới thiệu là “người yêu”, chắc khi gặp, Thư chào là chú thì vẫn thấy ngượng mồm. Mặt già cỡ này, phải gọi là “bác”.

“Tình yêu mà! Tôi thấy mọi người cứ nói anh ấy già, chứ tôi trông chẳng khác gì thanh niên cả. Tính tình trẻ lắm!”.

“Thế đi đâu mà quen bác, à nhầm, quen anh ấy vậy?”

“Lên diễn đàn chơi thôi. Xong tình cờ bắt chuyện, làm quen, thấy hợp thì hẹn nhau đi uống nước, rồi tán tỉnh và yêu đương… “.

“Tôi nghe như bà kể chuyện Sugar Baby với Sugar Daddy ấy”, Thư buột miệng.

“Thì đấy, tự anh ý nhận vậy mà. Anh ấy bảo yêu anh đi cho đỡ vất vả, anh làm Sugar Daddy đỡ đầu cho em. Đương yên đương lành, mình trở thành Sugar Baby được cưng như trứng mỏng, chả sướng à?”.

Câu chuyện cứ thế trôi đi, cho tới lúc cô bạn nói lời chia tay để chạy xuống, đi về cùng bạn trai. Kiều Thư đứng trên tầng 2, nhìn đứa bạn thuở đại học rảo bước dưới đường như một hot-girl, rồi mở cửa chiếc xe hơi Camry chờ sẵn, chui tọt vào trong.

Bỗng dưng, Thư thấy lòng trống trải lắm lắm. Giờ về phòng trọ, cô lại phải nhớ gọi điện giục bố mẹ gửi tiền sớm chút, còn lo tiền nhà, tiền ăn sắp tới. Việc thì chưa xin được, người yêu thì không có…

*****

“Giá kể có người yêu giống như cái Trang thì sướng thật! Đời chỉ phải tính xem nay mặc bộ váy gì, dùng son môi, phấn má loại nào, chứ chả phải nghĩ xin việc ở đâu, tiêu tiền thế nào cho đỡ tốn…”, Thư nằm dài trên giường, ngẫm thơ thẩn.

Rồi một điều gì đó bỗng lóe lên trong đầu Thư, khiến cô bật phắt dậy, vồ lấy chiếc điện thoại. Thư liên miệng lẩm bẩm: “Tại sao không? Tại sao không???”.

“Trang ơi, dạo này, tôi buồn quá. Hôm trước ngồi nói chuyện, là tôi giấu đấy! Tôi chia tay người yêu rồi. Cảm giác một mình chán lắm ấy! Trang xem ông Tú có người bạn nào độc thân thì giới thiệu dùm đi, cho đỡ buồn”, Thư gõ một mạch tin nhắn.

“Có đấy! Một anh bạn của anh Tú thi thoảng có lui qua uống rượu. Anh ấy cũng đang tìm bạn gái. Anh ấy từng qua 2 đời vợ rồi, đàn ông lắm luôn! Rất hiểu phụ nữ!”.

“Có thế chứ! Khi nào bố trí cafe đi! Mà sớm sớm vào!”.

“OK!”.

*****

Rồi cuộc gặp cũng diễn ra, chóng như tốc độ tiêu tiền của Kiều Thư vậy.

Khánh – anh chàng “bạn của ông Tú” – có dáng vẻ của một gã đàn ông “săn mồi” thực thụ. Anh ta đến cuộc hẹn với một chiếc áo sơ mi kẻ carô hàng hiệu, đeo chiếc thắt lưng bóng loáng, đi đôi giày cũng bóng loáng, và tỏa ra mùi nước hoa đàn ông sực nức, cộng với mùi keo vuốt tóc sành điệu.

Với một người có cái nhìn đỏng đảnh như Thư, thì bề ngoài bóng bẩy kể trên chưa có gì là ấn tượng lắm! Thứ đáng quan tâm với cô lúc này là chiếc ví của anh ta có dày như ví của ông Tú – “lão bồ già” của Trang – hay không, có “trả lương” cho người yêu như cặp đôi Tú – Trang hay không mà thôi.

Khánh nói nhiều, nói chủ động và luôn tỏ ra mình là người sành sỏi, nắm chuôi của mọi cuộc vui. Được chừng 30 phút, Trang ý nhị đứng dậy để cuộc nói chuyện chỉ còn Khánh với Thư. Và đó là lúc bản chất “săn mồi” của gã đàn ông lắm tiền thực sự phát huy tác dụng!

Dẫu mới là lần gặp đầu tiên, Khánh đã rất tự nhiên chuyển ghế sang ngồi cạnh Thư, cầm tay cô lên, nắm và xoa. “Tay em đẹp quá! Anh chưa từng thấy cô gái nào có bàn tay mềm và dễ thương như thế này!”.

Thư chỉ cười, để mặc cho “người yêu” mới mân mê bàn tay. Người ngoài nhìn vào, chắc không ai nghĩ cặp đôi này vừa gặp nhau lần đầu.

“Anh là người rất thẳng thắn! Trong tình cảm, anh vừa thẳng thắn, lại vừa chân thành. Thế nên anh nói nhanh, bởi anh biết em bận, anh cũng bận. Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Em làm Sugar Baby của anh nhé? Là Sugar Daddy, anh sẽ không để cho ‘bé con’ phải thiệt thòi đâu…”, Khánh vào việc nhanh hơn cả mong đợi. Chắc anh ta đã được Trang rào trước khi đến rồi.

Thư về nhà mà lòng lâng lâng vui sướng! Thực sự đơn giản đến không ngờ, ngoài sự tưởng tượng của cô. 20 triệu đồng/tháng – ok. Đơn giản là gặp nhau 3 lần mỗi tuần, làm người yêu “thực sự” của nhau, quá ok!

*****

“Ting… ting…” – 20 triệu đồng đổ thẳng vào tài khoản của Kiều Thư. Cô hoa mắt, nối tiếp cảm giác lâng lâng từ hôm trước. Gì mà nhân viên marketing lương 7 triệu đồng/tháng? Người viết content lương 8 triệu đồng/tháng? Lại còn phải đi học mất đống tiền?… Toàn thứ dở hơi hết!

Chỉ cần trang điểm cho đẹp, cười cho duyên, thì thu nhập đã gấp mấy lần chỗ kể trên rồi. Thư nhếch mép, phụ nữ đẹp quả là một thứ vũ khí sắc bén, kẻ nào không biết khai thác thì hoặc là ngu, hoặc là xấu quá, không khai thác nổi mà thôi!

Cô mở điện thoại, ngắm nghía anh người yêu mới sành điệu mà thấy hứng khởi quá chừng! Rồi Thư bỗng phá lên cười, khi ngẫm về gã người yêu cũ khù khà khù khờ. Hồi ấy, để cho gã muốn hôn lúc nào thì hôn, muốn thò tay lần mần đầu ti lúc nào thì mần, kể ra phí tuổi thanh xuân thật! Vừa phí vừa hãm ấy!

Giờ thì lên mạng book ngay mấy chiếc váy mà mình thèm khát thôi nào! Đúng là tiền không mua được tất cả, nhưng có thể mua rất nhiều thứ khiến mình sung sướng.

*****

Ở cuộc đi chơi đầu tiên với Khánh, Kiều Thư thấy khá thoải mái. Cô chẳng phải làm gì, ngoài việc trang điểm thật đẹp, rồi bận một chiếc váy sành điệu, hở nửa bầu vú được ép căng vồng lên, thêm cái khe chật chội ở giữa, khiến cô càng thêm đẹp và gợi cảm.

Trong cuộc ăn uống, hát hò, Khánh liên tục bá vai, khoác tay qua người cô, đôi lúc quay sang hôn một cách tự nhiên, rồi đặt tay lên đùi Thư mà nắn, bóp. Nhóm bạn của Khánh toàn những người có tiền, phóng khoáng, họ coi phong cách đó như một lẽ đương nhiên.

Thư chưa quen lắm, nhưng bởi những người xung quanh coi là bình thường, nên cô cũng cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể. Lúc cao hứng, Khánh vòng tay qua lưng Thư, dùng ngón trỏ đỡ luôn bên vú cô, rồi nghịch ngợm cạy cạy, day day, khiến bên vú ấy tạo thành “sóng” rung rung, lắc lắc. Thư hơi bất ngờ trước cử chỉ gợi dục nơi công cộng ấy, nhưng rồi sự tự nhiên của các cặp đôi khác khiến cô không thể phản ứng – như thế thì sẽ rất kỳ. Có cặp đôi ở bàn của Khánh – Thư còn bạo hơn vậy, khi anh chàng thò hẳn tay vào ngực áo của “bồ”, vừa bóp vú, vừa cười ha hả.

Tàn cuộc.

Khánh kéo Thư vào một khách sạn tiện đường. Ngấm men bia, lại đi chơi liền mấy tiềng đồng hồ nên Thư hơi mệt. Thực sự lúc này, cô chưa sẵn sàng làm cái điều bản năng của đàn bà.

Hơi mệt chỉ là một nhẽ. Nhẽ khác, là Thư chưa từng làm tình đúng nghĩa. Với người yêu cũ, Thư mới chỉ tiến đến màn sờ soạng bộ phận sinh dục của nhau, cùng lắm là anh kia cho tay vào vuốt ve, thò thụt. Nôm na gọi là “làm tình bằng tay”.

Chỉ thế là Thư đã thấy rung cảm, sung sướng rồi. Và như một thứ bản năng, lúc người yêu cũ đòi hỏi thêm, cô vẫn dùng lý trí mà chống lại. Thành ra, nếu nói về làm tình thì Thư còn bối rối lắm, nên khó mà sẵn sàng cho được.

Nhưng Khánh thì khác! Có lẽ, đây mới là phần chính mà anh ta chờ đợi. Khánh lột quần áo rất nhanh, và thao tác cởi đồ của Thư cũng rất gọn. Cứ như thể chiếc váy, cái áo lót của Thư là đồ… của Khánh vậy, nên anh ấy mới “thạo tay” đến thế!

Khi Khánh vồ hai tay vào 2 mép quần lót của Thư, như một phản xạ bản năng, cô dùng tay giữ lại. Khánh càng kéo, Thư lại càng giữ, thành ra, hai người như đang chơi trò kéo co, với “sợi dây” là chiếc quần lót mỏng manh.

Chẳng kịp nói rằng bản thân chưa sẵn sàng, Thư thấy Khánh đã thả tay ra, rồi vòng ra đằng sau eo cô, kéo lưng quần ở đó theo hướng khác, khiến chiếc quần lót bị vồng lên, tuột ra, khi mà cô còn đang giữ ở mép trước. Rồi Khánh áp mặt vào vùng kín của Thư, điệu nghệ như một chú mèo làm xiếc với chiếc đuôi ve vẩy và uốn éo.

Một cảm giác lạ chưa từng thấy, vừa thích thú, sung sướng, vừa gai gai rờn rợn bao trùm lấy cơ thể Thư. Cô rên khe khẽ. Rồi tiếng rên to dần, càng ngày càng trở nên mất kiểm soát. Thư chưa từng rên như thế!

Và cô để mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm.

Xong cuộc hoan lạc, Thư nằm ôm chặt chiếc chăn, mắt mở trân trân, không thể ngủ mà cũng chẳng thể hiểu những suy nghĩ đang vẩn vơ trong đầu. Cô đã thành đàn bà đúng nghĩa ư? Điều này không tạo ra nhiều cảm giác, vì dù đây là lần đầu tiên làm tình thực sự, thì từ trước đó, Thư và người yêu cũ cũng đã “nghịch ngợm” nhiều rồi.

Có lẽ điều khiến cô gờn gợn, vẩn vơ chỉ là khoảnh khắc sau cuộc hoan lạc, nó là lạ. Bởi khi đã hành sự, đã lên đỉnh và thỏa mãn, Khánh đứng dậy rửa ráy rồi leo lên giường ôm chăn gối, ngáy khò khò như thể không có sự có mặt của Thư vậy. Chắc anh mệt? Nhưng kể cả thế, cái cảm giác “bị bỏ rơi” sau cuộc làm tình thật khó nuốt với Thư. Cô mong muốn nhiều hơn thế. Song muốn cái gì, thì chính cô cũng chưa định hình được…

*****

Cứ đầu tháng, 20 triệu đồng đổ vào tài khoản, và cứ có tin nhắn hẹn đi chơi là trang điểm, sửa soạn đồ, Thư dần quen với nhịp sống nhẹ nhàng, dễ dãi đó.

Giờ, lịch sinh hoạt của cô chuyển dần từ ban ngày sang tối, đêm, bởi đó là lúc những cuộc vui thực sự diễn ra. Bữa điểm tâm cũng là bữa trưa, bắt đầu lúc 11 giờ. Và thay vì nỗi lo tiền nong thường trực trong đầu, sự quan tâm của Thư lúc này là có bộ váy nào mới, loại son nào vừa ra. 20 triệu đồng không phải là lớn, nhưng chỉ để ăn tiêu thì tàm tạm đủ với cô lúc này…

Sau 3 tháng an phận làm Sugar Baby của Khánh, Thư bắt đầu thấy… chán. Chán theo nghĩa là không có gì mới mẻ, chẳng hạn như… số tiền lương hằng tháng cứ giậm chân một chỗ như thế.

Khánh là người rất rõ ràng, tiền đầu tháng chuyển khoản đúng ngày, nhưng sau đó, anh ta tuyệt nhiên không chi thêm khoản mua sắm gì cho Thư. Đi ăn, đi uống thì không nói, nhưng điện thoại hay váy vóc, Thư luôn tự móc túi ra trả, kể cả khi đi với Khánh. Đấy, chán là ở chỗ đấy!

Tối nay, Thư lại nhận được tin nhắn của Khánh: “5h qua anh nhé! Nay bận quá, đi giải tỏa stress cho đỡ mệt!”.

“Hôm nay, em mệt! Hôm khác đi, anh nhé”, Thư đáp lại với tâm trạng có phần bực bội. Có lẽ cái bực này xuất phát từ sự chán ở trên, nhất là khi Khánh lại bắt cô phải chủ động đặt xe qua, mà không tới đón.

Màn hình hiện số gọi đến của Khánh…

“Em làm sao đấy?”

“Em chẳng sao cả! Em mệt, thế thôi!”

“Mệt??? Đơn giản thế à?”

“Ừ, chẳng lẽ em không thể mệt à?”

Cuộc gọi kết thúc với sự hậm hực của cả hai bên. Thư nghĩ, có 20 triệu đồng mà đòi hỏi lắm thế, thích gọi lúc nào thì gọi à? Lại còn bảo người ta phải tự đặt xe đến nữa chứ? Người đâu hay thật!

22 giờ, khi đang ngồi lướt Facebook, Thư thấy cuộc gọi đến của Khánh.

“Xuống ngay dưới tầng! Anh chờ”.

Chắc lại đến nịnh nọt, xin lỗi chứ gì? Thư hờ hững với chiếc áo khoác mỏng trên vai ghế, bước xuống cầu thang…

Khánh đứng chờ sẵn, chiếc áo sơmi đã tháo 3 chiếc cúc ở trên, khiến anh trông “cẩu thả” hơn thường lệ. Và anh ta phả ra mùi “hồng xiêm nẫu” – kết cục sau một trận nhậu tới bến với bạn bè.

“Cô làm cái đéo gì mà hôm nay lên mặt với tôi???”, Khánh hất hàm, khiến Thư tròn mắt vì sốc. Tại sao anh ta lại có thể sỗ sàng như vậy???

“Nhìn gì? Thằng này đéo phải cái mỏ, thích thì đào, không thích nguẩy đít đi nhé! Tôi có chậm trả lương cho cô ngày nào không? Đã thống nhất từ đầu là gặp nhau 3 lần mỗi tuần, gọi là đi, tại sao giờ lại thái độ?”, Khánh vẫn gay gắt với những câu độc thoại chất vấn, trong khi Thư đứng chết trân.

Bất ngờ, Khánh túm vào cổ tay Thư, bóp mạnh rồi lôi cô, ấn vào trong xe ô tô, đóng sập cửa lại.

Trước thái độ vũ phu, cục súc đó, Thư chỉ phản kháng yếu ớt bằng cách đáp, “bỏ tôi ra, tôi không muốn đi theo anh”. Nhưng không kịp rồi, Khánh nhanh chóng lên xe, đạp ga phóng đi với tốc độ đáng sợ.

Thư sợ, bởi cô chưa bao giờ thấy khuôn mặt nổi gân guốc, ánh mắt hằn vệt đỏ như vậy của Khánh.

Anh ta chở Thư tới một khách sạn quen, kéo tay lên thẳng căn phòng đã đặt trước. Thư cảm thấy thực sự ngột ngạt, vừa sợ, vừa tức giận, nên cô lặp đi lặp lại câu “bỏ tôi ra, bỏ tôi ra”. Nhưng sự phản kháng đó là quá yếu ớt, trước bàn tay gọng kìm của Khánh.

Anh ta kéo cô vào phòng, ném lên giường, rồi bắt đầu cởi đồ. Gì vậy? Với cái miệng sặc sụa mùi bia rượu, với thái độ đáng hãi đó, mà anh ta lại định làm tình lúc này ư? Thật không thể chấp nhận được!

Bởi thế, Thư vùng vằng, đẩy Khánh ra, kéo chặt quần lót và định bụng nhổm dậy để bỏ đi.

Nhưng không được nữa rồi, Khánh thực sự như một con thú. Anh ta lại vật Thư xuống, lột quần áo của cô ra như thể muốn xé toang tất cả. Và sốc hơn, Khánh đưa “của quý” lên, nhét thẳng vào miệng Thư. Thật tởm lợm! Bao nhiêu sự hào nhoáng, chiều chuộng, bóng bẩy trước đây giờ biến đâu hết.

Cô chưa từng nghĩ sẽ phải làm tình với tư thế này, dẫu cô biết loài người có tồn tại kiểu sex như vậy. Đơn giản vì Thư thấy nó ghê ghê, nó không hợp với cô, nó…

Nó có nghĩa lý gì nữa, khi Khánh vẫn đang ấn đầu Thư xuống mà nhét, mà nhấp vào miệng cô.

“Ọe! Ặc! Bỏ ra! Cút đi!”…

Thư gào khóc. Thư dùng hết sức bình sinh để đẩy Sugar Daddy của cô ra. Thư cố dùng toàn bộ sức lực để ném ra những câu khẩu lệnh thể hiện sự bất bình, phản kháng.

Nhưng vô ích! Khánh vẫn dùng sức mạnh – thứ sức mạnh cơ bắp của đàn ông – để lôi Thư lại, đè cô xuống và thỏa mãn dục vọng.

Thư cảm thấy sự đau rát khủng khiếp, khi cô bị buộc làm tình ngoài ý muốn. Nói thẳng ra, cô đang bị gã Sugar Daddy hiếp dâm đúng nghĩa.

Không thể chống cự nổi, Thư quay ra khóc và van xin. Cô van xin gã bạn tình bạo lực tha cho cô. “Em van anh! Em lạy anh! Cho em đi!”, Thư vừa nói, vừa khóc, vừa chịu đựng cơn đau thể xác.

Nhưng… Lúc này, mọi cảm xúc, lời cầu xin, van nài của Thư đều vô nghĩa, trước dục vọng điên cuồng của Khánh. Cô chỉ còn biết nằm đấy chịu trận, khóc và chịu đựng trong vô vọng…

Thỏa mãn xong, Khánh vật ra giường, thở, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Anh ta như thể một con thú sau cơn cuồng bạo thì trúng thuốc mê vậy.

Còn Thư lóp ngóp bò ra khỏi căn phòng nhơ nhớp ấy. Đau đớn, hoảng loạn, cô mặc đồ rồi bỏ chạy về nhà trọ…

Thực là một đêm kinh hoàng với Thư!

*****

“Anh xin lỗi!…”, tin nhắn của Khánh gửi đến máy Thư.

Nhưng cô không hồi đáp. Cuộc gọi đến cũng không nghe. Tâm trạng của Thư đang là một mớ thứ hỗn độn, vừa sợ hãi đến ghê người, vừa đau đớn đến quằn quại, và vừa khinh bỉ đến tởm lợm.

Có trong mơ, cô cũng không tưởng tượng ra cảnh bản thân phải lết ra hàng thuốc, đứng khép chân run rẩy mà mua Betadine, xanh metylen, để về chấm vào chỗ tổn thương chằng chịt ở bộ phận sinh dục. Thực sự khủng khiếp!

Hôm trước, cô dành nguyên một ngày để khóc. Hôm sau, cô dành nguyên một ngày để căm thù. Nhưng Thư chẳng biết nên làm gì tiếp theo, ngoài việc giữ câm lặng trước các tin nhắn, cuộc gọi của Khánh.

“Ting… ting…”, lại tiếng báo tin nhắn. Thư mở ra xem, dù cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để mà khinh bỉ, giận dữ và im lặng trước tin nhắn đó.

“Anh nói em nghe này! Em tìm mỏi mắt cũng không thấy Sugar Daddy như anh đâu. Em nghĩ lương 20 triệu mỗi tháng là đơn giản, dễ dàng ư? Với số tiền đó, anh thừa sức ngủ với cả chục hot-girl khác nhau trong tháng, em ạ. Nếu đã là Sugar Baby thì em nên làm quen với việc trở thành một baby thực sự ‘sugar’ đi, đừng xù lông nhím lên như thể em là người làm chủ cuộc chơi nữa! Thế nhé!”.

Đây là lần đầu tiên Kiều Thư cảm nhận được vị đắng của những đồng tiền mà cô từng cho là nhàn hạ, dễ dàng kiếm được, với cái “danh xưng” Sugar Baby của mình.

*****

Ngày nhận “lương” Sugar Baby qua đi, và tài khoản của Thư không có biến động.

Đương nhiên rồi! Cô đã cắt đứt mọi liên lạc, quan hệ với Khánh.

Vốn là người không có thói quen tiết kiệm, những tháng đã qua, Thư lại càng để cho ‘con quái thú’ nghiện mua sắm, mê chi tiêu trong bản thân chồm lên mạnh mẽ. Kết cục là nhận được 20 triệu đồng mỗi tháng thật đấy, nhưng Thư chẳng để ra được đồng nào.

Giờ nhìn những voucher spa, gym vứt chỏng chơ ở sàn nhà, Kiều Thư mới thấy xót tiền. Làm sao mài những thứ đó ra mà ăn được lúc này?

Nếu ai biết hoàn cảnh của Thư bây giờ thì chắc họ sẽ phá lên mà cười, mà mỉa mai, chọc ngoáy mất. Bởi chẳng ai nghĩ được một hot-girl sành điệu với những bộ cánh bóng bẩy, đầy chất chơi, cộng thêm son phấn sực nức, để chật kín bàn trang điểm, mà giờ lại… đói ăn. Đúng thật, Thư chưa từng nghĩ đến việc cô đột ngột bị cắt “lương”, mà cô chỉ nghĩ xem hôm sau sẽ ăn gì, mặc gì, chơi ở đâu, mua sắm món nào.

Thư nghĩ về bố mẹ ở quê – những người từng rất hồ hởi khi nghe Thư thông báo rằng “đã tìm được việc”, và họ không phải gửi tiền chu cấp hằng tháng cho con gái nữa. Họ hồ hởi, dẫu cho từ lúc Thư “tìm được việc” đến giờ, họ chưa từng được cô con gái cưng mua cho bất kỳ đồng quà, tấm bánh nào.

“Giờ chẳng lẽ lại nhắn tin xin tiền bố mẹ? Lý do gì đây?”, Thư lùng bùng trong đống suy nghĩ chẳng đầu, chẳng cuối.

Sau cảm giác khủng khiếp của đêm cưỡng dâm, thì giờ, Thư đối mặt với một cảm giác khủng khiếp khác, nó không dữ dội, dồn dập, mà lại nhấm nháp gặm từng miếng tâm hồn cô. Cảm giác này là sự bàng hoàng, hối tiếc, khi cô đang ở “đỉnh cao” tiền nong rủng rỉnh (ấy là Thư nghĩ thế), thì giờ tuột dốc xuống đáy, phải vét từng đồng để lo tiền ăn qua ngày.

*****

Một tháng trôi qua…

Sang tháng kế tiếp, lại qua cái ngày nhận “lương” mà tài khoản vẫn loanh quanh con số 50.000 đồng tối thiểu… Chẳng hiểu sao, đã cắt đứt quan hệ với Khánh, mà Thư vẫn không thể quên cái mốc nhận lương ấy.

Sau một tháng, những vết tổn thương ở vùng kín của Thư đã lành lại. Và kỳ lạ thay, những tổn thương trong tâm hồn cô cũng vậy.

Thư dám nghĩ lại những gì đã xảy ra, và tự nhiên, cô thấy… “cảm thông” với Khánh. Chỉ là do anh ta say quá thôi mà. Chỉ là do mình đã “cứng đầu” không đáng có với Khánh thôi mà.

Thực ra, sự cảm thông này có lý do cả. Trước đó, Thư đã thử vào một số diễn đàn dành cho Sugar Baby, Sugar Daddy để tìm kiếm cơ hội. Nhưng trong đó, rặt những thứ nhố nhăng. Hoặc là những gã ít tiền, bệnh hoạn, lừa lừa lấy ảnh nhạy cảm của phụ nữ, rồi lại mang ra đe dọa, đòi làm tình, hoặc là những cô cave tìm chỗ chào hàng. Nhóm càng đông, cái sự tìm tòi Sugar Daddy đúng nghĩa lại càng loãng…

Thành ra, Thư nhớ Khánh, hoặc cũng có thể là Thư nhớ cái ngày nhận “lương” từ Khánh. Bây giờ, anh ta đang làm gì nhỉ? Anh ta có nghĩ đến Thư không? Rõ ràng trước khi buông lời cuối, anh ta vẫn nhắn tin xin lỗi còn gì? Quả là đáng tiếc…

Từ suy nghĩ vẩn vơ, tự nhiên, Thư trở nên liều lĩnh hơn. Cô cầm chiếc điện thoại lên, rồi đánh liều gửi tin nhắn… cho Khánh: “Anh đang làm gì vậy? Còn nhớ em không?”.

10 phút trôi qua. 20 phút trôi qua. 30 phút trôi qua.

Thư chán nản, vứt điện thoại sang một bên. Cô nhỏm dậy, định bụng ra ngoài. Bỗng…

“Ting… ting”, Thư quay lại, vội vã nhấc điện thoại lên.

“Anh vẫn thế, ổn. Em thì sao?”, Khánh hồi đáp.

“Em ổn. Em nghĩ đã có sự hiểu lầm. Em muốn chúng ta ngồi trò chuyện lại cho rõ”, Thư “vào việc” một cách vội vã.

“Nay anh bận rồi”.

“Mai thì sao? Em nghĩ vài phút cafe không có gì là khó”.

“Ok, 17h mai, ở quán cafe… nhé!”.

Kiều Thư thở phào, như trút được tảng đá trong người.

*****

Trước khi đi tới điểm hẹn, Kiều Thư trang điểm kỹ lưỡng, và chọn bộ váy ưng ý nhất: Vừa đẹp, lại vừa sexy. Thật kỳ lạ! Cô đang chuẩn bị mọi thứ như thể tham dự một lễ ra mắt quan trọng, chứ không phải là gặp lại gã đàn ông từng cưỡng dâm mình. Nhưng kệ chứ, trải qua hơn một tháng túng thiếu, suy nghĩ của Thư đã thay đổi.

Ai đó nói rằng quan điểm thay đổi theo thời gian, quả đúng thật!

Thư đến điểm hẹn sớm hơn 10 phút, điều mà trước đây, hiếm khi nào cô làm được.

17 giờ, chưa thấy Khánh đâu. Thư sốt ruột, liên tục liếc ra ngoài đường, tay nâng lên đặt xuống chiếc điện thoại, nhưng không gọi hay nhắn tin. Làm thế, chẳng hóa ra Thư rất mong ngóng à?

17 giờ 7 phút, Thư thấy Khánh đỗ xe vào bãi, mở cửa, bước xuống. Tự nhiên, cô thấy bồi hồi, rạo rực lạ. Bỗng…

Khánh vòng sang cửa đối diện, mở cánh, một cô gái bước xuống. Cô gái ấy ăn diện như Thư, xinh như Thư, và có phần trẻ hơn Thư. Thư ngỡ ngàng, cảm tưởng như trời đất quay cuồng, khi thấy cô gái kia vòng tay khoác lấy tay Khánh, sóng đôi tiến vào.

Vừa đặt chân lên cửa quán cafe, Khánh đã nhanh chóng tìm ra chỗ ngồi của Thư. Và cũng như lần gặp đầu tiên, anh ta nở nụ cười rất tự nhiên, chủ động, thậm chí còn chìa tay ra để bắt tay Thư.

Còn Thư thì cố nặn ra một nụ cười như mếu. Cô thấy Khánh quay ra giới thiệu với cô gái đi cùng: “Đây là Thư, bạn anh!”.

“Còn đây là bạn gái của anh, Thư ạ!”, Khánh quay sang nói với sắc mặt tự nhiên, ánh mắt có phần tinh nghịch.

Cuộc trò chuyện vô cùng gượng gạo. Thư cười trừ nhiều hơn là nói, trong khi cô bạn gái mới của Khánh thì lại luôn tỏ ra trẻ con, nũng nịu công khai và chẳng coi sự có mặt của Thư ra gì cả.

Thư run rẩy cầm điện thoại lên, nhắn cho Khánh: “Anh trêu tức tôi đấy à? Tại sao anh có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy?”

“Vì… cô ấy trẻ hơn em. Và cũng ngoan hơn nữa!”, Khánh đáp tức thì qua tin nhắn, kèm biểu tượng nháy mắt đầy thách thức.

“Trẻ hơn ư? Ngoan hơn ư?”, mặt Thư nóng bừng bừng, cảm tưởng như có dòng điện chạy xuyên từ chân lên đỉnh đầu. Cô loạng choạng đứng dậy, nói vội lời từ biệt và bỏ đi, trong ánh nhìn đắc thắng của Khánh, và cả của cô Sugar Baby mới.

Còn Thư đi như chạy, trong tư thế của một kẻ thất bại toàn tập…

(Hết phần I. Còn nữa!)

Nguyễn Trung Hiếu

Đọc tiếp phần II: http://vidoi.top/?p=174

2 Trả lời “Bước trượt dài của một Sugar Baby (phần I)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.