Bước trượt dài của một Sugar Baby (phần II)

Tác giả: Trung Hiếu –  Blog Vị Đời – trunghieujournalist@gmail.com
Lưu ý: Truyện 20+, chỉ dành cho người đã trưởng thành.

Phần I: http://vidoi.top/?p=169

(tiếp)

Thư không khóc, không buồn, mà cô chỉ thấy lòng hận thù, sự căm giận chất cao ngút ngàn. Đồ bỉ ổi, khốn nạn, vô liêm sỉ! Cô tìm đủ những tính từ tồi tệ nhất để gán cho Khánh, nhưng tới lúc phát hiện ra điều đó chẳng giúp làm giảm đi sự khó chịu trong lòng, cũng chẳng làm gì được Khánh, thì cô lại thôi, không nghĩ nữa. Thay vào đó, cô ném thú bông, cô đá giường, cô đập cửa, cô như cáu giận với tất cả thứ gì lởn vởn quanh mình…

Rồi Thư đi uống cafe để giải tỏa cơn stress ngút ngàn. Cô ngồi với Trang, đứa bạn thời đại học từng “mai mối” cô với Khánh, từng dắt Thư vào con đường Sugar Baby.

Trang đã chia tay anh bồ già, sau khi trải qua phen thất kinh trước màn đánh ghen “chất lượng” từ vợ của anh bồ. Bà ta đến, tát Trang 3 cái nổ đom đóm mắt, và hắt 2 cốc nước vào mặt, vào ngực Trang. Và tất nhiên, không quay một cái clip nào.

“Tao chọn chỗ này để xử máy vì ở đây không có một cái camera nào cả. Tao cảnh cáo mày nhẹ nhàng thế này thôi! Hãy nhớ rằng, nếu mày không cuốn xéo đi, thì sau này, tao sẽ thay nước bằng thứ chất lỏng khác đấy. Mày có học, tự mày hiểu”, bà ta chỉ nói thế, và Trang hiểu người đàn bà ghê gớm đó nói là làm như thế nào, nên cô đành rút lui để bảo toàn tính mạng.

“Tính ra, cũng lãi lắm rồi, nên thôi rút! Giờ lại đi tìm Sugar Daddy nào dễ chiều, mà ít rắc rối hơn. Đừng tìm trong các hội nhóm phổ thông trên Facebook, loãng lắm”, Trang nói với Thư, và nhận được cái gật đầu lia lịa của cô bạn “đồng nghiệp”. Khỏi phải nói, trước đó, Thư đã cày nát mấy diễn đàn đó như thế nào rồi…

“Muốn chăn được Sugar Daddy ngon, thì phải đầu tư, hiện diện ở chỗ mà họ hay xuất hiện, như sân golf, quán sang trọng. Mà mình thì làm gì có đủ lực để đến đó thường xuyên?”, Trang thở dài.

Rồi Trang mở điện thoại, chỉ cho Thư điều bí mật… “Đây này, nhóm này kín, chỉ có khoảng vài chục nick tham gia thôi. Nhóm do chị cả điều hành. Tôi được một em giới thiệu. Nếu có bàn tay của chị cả, thì việc tìm Sugar Daddy nhanh và chất lắm. Chọn lọc đàng hoàng, không phải như mấy diễn đàn thổ tả kia đâu. Nhưng mà xong xuôi thì phải trích phần trăm cho chị cả… “.

Mắt Thư sáng lên, như người đương chết đuối thì vớ được cọc. Cái cô cần đây rồi. Khánh là cái đinh gỉ, đinh gỉ thực sự, chả là cái đinh gì…

*****

 Kiều Thư không được gặp trực tiếp “chị cả”. Mọi sự đều kết nối qua Facebook, Zalo, mà ảnh đại diện của chị ấy toàn là hình khoanh đùi sexy với tất chân ren đỏ, chẳng rõ mặt.

“Chị cả” hỏi Thư về thói quen, yêu cầu, để tìm mối cho phù hợp. Chỉ chờ có thế, Thư “ra giá” 30 triệu đồng/tháng. Những yêu cầu khác là phụ, tiền là chính, bởi mối quan hệ Sugar Baby – Sugar Daddy cốt chẳng là thế hay sao?

Lúc này, điều Thư quan tâm là Sugar Daddy tương lai có đủ giàu, đủ sức chu cấp lâu bền cho cô hay không, chứ còn chuyện làm tình thì đàn ông thằng nào chẳng giống nhau? Cùng lắm là vài tư thế không mấy dễ chịu lúc trước, nhưng đến giờ, Thư cũng chẳng quan tâm. Chắc vì cô “lớn” thật rồi, Thư nghĩ vậy!

Bẵng vài hôm đợi chờ trong sốt ruột, Kiều Thư thấy “chị cả” nhắn tin.

“Chị bảo này, có một ông khách là chủ doanh nghiệp, rất chịu chơi. Ông ấy coi ảnh em, bảo thích, nhưng chỉ đồng ý chu cấp 25 triệu đồng/tháng thôi. Điều kiện cũng đơn giản, là đã đi chơi thì phải vui hết mình. Không lo rắc rối gì hết, vì ông ấy bỏ vợ rồi…”, “chị cả” nhắn.

Có vẻ được đấy nhỉ? Nhưng 25 triệu đồng thì… Chậc, cũng còn hơn là không có gì, hơn việc è cổ ra mà đi làm thuê, kiếm dăm bảy triệu mỗi tháng. Thư tặc lưỡi vậy. Ok, chốt!

*****

Sugar Daddy mới của Kiều Thư là một anh trung niên 47 tuổi, tên Diên. Gọi anh cho trẻ, đương nhiên rồi. Đầu hói, bụng phệ và có điệu cười the thé rất đặc trưng.

Nếu như đây không phải là câu chuyện Sugar Daddy với Sugar Baby, thì còn lâu Thư mới để tâm đến ông ta, à quên, anh ta.

Nhưng giờ, Thư đã khác xưa nhiều rồi! Trải qua những phút giây thăng hoa, đớn đau, bẽ bàng, nhục nhã… đủ cả, Thư cảm thấy bản thân thay đổi rất nhiều. Chững chạc hơn, trưởng thành hơn, và… lì lợm hơn.

Vậy nên… 25 triệu đồng/tháng là đủ để Thư thấy anh hói đầu, phệ bụng và cười the thé ấy chấp nhận được. Phàm đàn ông mà lột quần áo ra, làm tình, thì ai chẳng giống ai. Thư nghĩ vậy.

Buổi đi chơi đầu tiên với nhau, Thư tỏ ra hạnh phúc trong vòng tay Diên. Nói chung, khi ở cạnh Sugar Daddy mới, Thư như một viên ngọc thêm phần long lanh, rạng rỡ, bởi cô có một tấm nền tuyệt vời. Nôm na, ngoại hình Diên thua xa Thư, nên càng nhìn, người ta càng thấy Thư đẹp. Bảo sao, các cụ từng dạy là kết bạn với ai thì cứ tìm đứa xấu hơn mình…

Lúc ăn uống xong, Diên ghé đôi môi nhẫy mỡ vào tai Thư, nói nhỏ: “Chị cả đã nói gì với em chưa? Đi với anh, là phải hết mình. Vui tới cùng, chơi tới bến. Thế mới đã!”. Thư gật gù ra chiều đã hiểu một cách sành điệu. Cái sự tới bến đó, chắc lại là cuộc làm tình đến mệt lử. Mà nhìn tướng Diên, Thư ngẫm, không biết có trụ được quá 15 phút không…

Xong bữa, Diên kéo Thư đến một tòa nhà chung cư cao cấp. “Bọn anh thường tụ tập ở đây, cách âm, riêng tư, thoải mái hò hét”, Diên nháy nháy mắt.

Thang máy hiện số 23, Diên và Thư bước ra, nhanh chóng đi vào một căn phòng chờ sẵn. Thư hoa mắt: Bên ngoài, căn hộ trông như các nhà khác, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng vào tới trong thì như một vũ trường thực thụ. Nào là đèn nháy loang loáng, nào là loa thùng, phát ra âm thanh rầm rập, và cơ man là nam nữ trong đó. Nam thì cởi trần, nữ thì mặc váy ngắn, áo lót và quần lót vứt vương vãi trên vai ghế.

“Xõa đi em!!! Chào đón nàng thơ mới nào!”, Diên hét to, đẩy Thư về phía trước.

Thư thấy những nụ cười rất tươi. Thư thấy mấy cô gái miệt mài cầm chiếc thẻ ATM, cào cào thứ bột màu trắng trên chiếc đĩa sứ cũng trắng tinh. Bên cạnh là tờ tiền 10 nghìn, 20 nghìn được cuốn tròn, dán lại bằng băng dính.

Một cô gái trẻ kéo tay Thư ngồi xuống, nói như hét vào tai Thư: “Bạn thích kẹo hay ke?”. Thư lúng túng, nhất là trong cái cảnh nhập nhoạng ánh đèn màu, âm thanh ầm ĩ đinh tai nhức óc, với những con người lõa lồ xung quanh.

Chưa kịp định thần để trả lời, Thư thấy Diên vòng tay ôm chặt từ phía sau, tay kia cầm mấy viên gì đó nhét vào miệng cô, rồi anh ta ghé sát tai Thư, nói lớn “Vui hết mình đi em!!!”. Theo phản xạ, Thư định nhè ra, nhưng lập tức, một cô gái khác đã cầm cốc nước đầy, ấn vào miệng Thư. Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, nên Thư chỉ còn biết nuốt thật chóng mọi thứ vào. Cô cảm nhận thứ mà Diên nhét vào miệng cô rất đắng, đắng hơn cả Berberin, nhưng vì uống nhanh nên cảm giác đó chỉ tồn tại giây lát.

Thấy Thư uống xong, cả đám như được tiếp thêm sự phấn khích, hò hét, rú lắc, mở nhạc to hơn nữa. Đám con trai, con gái sau khi dùng cái ống cuộn bằng tờ tiền để hít thứ bột trắng vào mũi, thì bắt đầu nhảy múa. Thư không biết nhập cuộc kiểu gì, chỉ thấy xung quanh rặt một đám như bị thần kinh, la hét, cười nói không ngớt.

Rồi Thư hoa mắt, chóng mặt, lảo đảo như bị say xe, ngã ụp vào chiếc sofa trước mắt. Cô thở dốc, thấy ngột ngạt, khát khô họng, chới với như thể ngã xuống bể nước rộng lớn.

Thư bị làm sao thế này? Cô thấy cơ thể như không còn là của mình nữa. Thư ngáp ngáp thở, nghiến răng, rồi tự nhiên, cô chồm dậy. Cô lao vào chỗ đám đông đang nhảy múa điên cuồng kia. Cô uốn éo, lắc theo và cảm thấy dễ chịu hơn, giải tỏa được thứ năng lượng đang nổ tung trong cơ thể. Thư thấy Diên hét lên sung sướng, những người khác cũng vậy. Cô cũng la hét theo…

Rồi Diên lao vào sờ soạng Thư. Anh ta nắn bóp thô bạo những chỗ nhạy cảm trên người Thư. Cô thích. Rồi Diên lột truồng Thư ra. Cô không phản đối, mà vẫn uốn éo theo tiếng nhạc chát chúa. Tất cả nam nữ đều lột truồng.

Thư và Diên làm tình ngay trên sofa, khi bên cạnh, các cặp đôi khác cũng thế. Thư không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy rất ham muốn, và không muốn dừng lại. Cô vừa uốn éo tận hưởng, vừa la hét không kiểm soát. Diên thì hùng hục, mạnh mẽ điên cuồng, khác hẳn vẻ ngoài ì ạch của anh ta. Cả căn phòng rộ những “dục âm”, trộn lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Diên đã thỏa mãn, anh ta thả Thư ra, lảo đảo bước ra giữa phòng, rồi cứ trần truồng như thế mà lắc, mà nhảy và cười the thé điệu đặc trưng. Nhưng Thư chưa muốn dừng lại. Thứ năng lượng trong người cứ nhấc bổng cô lên, rồi lại ném phịch xuống, cứ thế. Thư lồm cồm bò dậy, cả người vẫn không ngừng rung lắc, và ham muốn. Rồi Thư thấy một người đàn ông khác ở ngay cạnh đấy. Anh ta cũng thở dốc, uốn éo, sau khi vừa “hết mình” với cô gái dưới sàn. Thư và anh ta nhìn nhau, mắt long sọc. Họ lao vào nhau, hôn hít, và lại làm tình điên cuồng.

Thư muốn, muốn nữa. Những người khác cũng vậy. Diên đã “hồi sức”, và đang làm tình với cô gái ở sofa bên kia, không phải là Thư.

Đêm đó, Thư hò hét, nhảy múa, cười nói, khóc mếu suốt đêm. Cô đã làm tình liên tục với vài gã đàn ông, không riêng gì Diên. Khi đám đàn ông hết sức, thì đám phụ nữ lại tự ra thỏa mãn giúp cho nhau, hoặc tự mình làm cho mình sung sướng. Thư chưa từng tưởng tượng ra, cô có thể làm những điều này. Chỉ biết là cô phải làm cho cơ thể thấy sướng, tỏa được ham muốn ra, thỏa mãn nó, thế thôi…

*****

Ngày hôm sau, cả đám nằm li bì, lử đử, sau một đêm kiệt sức vì làm tình, hò hét, nhảy múa, cười nói, khóc mếu.

Thư không ngủ được, cảm thấy khát khô họng, và mệt, rất mệt. Mệt tới nỗi người cô nhơ nhớp những mồ hôi, nước bọt và nhiều thứ dịch khác, nhưng cô không buồn đi tắm. Thư lê lết mặc đồ, tìm cách về nhà để nghỉ. Chắc cô chưa quen cảnh nghỉ tập thể…

Khi bước chân ra cửa, Thư thấy quay cuồng như người mới ốm dậy, đất trời lảo đảo. Cô vịn cửa, bước đi.

Về đến nhà, cô nằm vật ra, chẳng buồn ăn uống. Cái sự khó chịu trong người cô kéo dài vài ngày, khiến Thư sụt luôn cả ký.

Mấy hôm sau, Diên lại rủ cô đi chơi.

“Em sợ… Em thấy rất sợ, em không quen”, Thư đáp thật lòng. Cách đáp này… nhu mì hơn nhiều, so với lần Thư từ chối Khánh trước đây. Chắc cô đã rút được kinh nghiệm.

“Sợ gì, em? Phải thế mới vui, vui hết mình! Bọn anh đi làm vất vả, buôn bán cả ngày, đến tối mới xõa như thế chứ! Cảm thấy rất thả năng lượng. Anh nói ngay từ đầu rồi, đi với anh là phải hết mình cơ mà?”, Diên hối thúc.

Thư nghĩ đến số tiền 25 triệu đồng hằng tháng. Thư nghĩ đến chiếc xe Mercedes bóng lộn của Diên. Thư lại nghĩ đến những tháng ngày chật vật lo tiền ăn, tiền nhà mà rùng mình, rồi nhìn số dư trong tài khoản hiện có. Thư lại nghĩ đến những đứa bạn đồng trang lứa với cô, hiện giờ vẫn đang phải vắt chân lên cổ mà chạy. Có đứa không xin được việc, vẫn đang chạy xe ôm công nghệ, có đứa làm nghề sale, có đứa làm marketing, sáng đút miếng bánh mỳ vào mồm, vừa đi lấy xe vừa nhồm nhoàm nhai cho kịp giờ làm. Và lũ ấy vẫn đi thuê nhà, vẫn chỉ dám đứng ngoài các nhà hàng sang trọng mà nhìn vào thèm thuồng, hoặc ra cái vẻ không cần thiết, vẫn rút ví đếm từng tờ tiền 50 nghìn đồng khi đi ăn chung, để còn góp…

Nghĩ thế, Thư nhắn tin nhanh chóng cho Diên: “OK, tối qua đón em!”.

Cô thấy mình không mất gì, chỉ được. Có mất, là mất sức sau mỗi cuộc chơi thâu đêm thôi. Mà mất cái ý thì chấp nhận được…

*****

Tài khoản của Kiều Thư đã có hơn trăm triệu đồng.

Không phải vì cô tiết kiệm – Thư chưa từng có thói quen đó, trừ hồi tiêu tiền của bố mẹ, buộc phải eo hẹp thôi. Sở dĩ tiền của cô dồn lại, là vì… Thư quá mệt, sau những cuộc ăn chơi quần quật, khiến cô không còn sức mà đi mua sắm tưng bừng như trước.

Cô không thiết ăn uống, mất ngủ triền miên, rồi lại ngủ bù triền miên. Giờ trông Thư xuống sắc lắm, nhất là khi không trang điểm. Đôi mắt có bọng thâm quầng, nước da xám tái, còn môi thì khô nứt nẻ, miệng lúc nào cũng khát. Người thì ngày càng gầy đi. Cuộc sống của Thư thay đổi hoàn toàn kể từ khi làm Sugar Baby của Diên.

Nhưng thứ ăn chơi ấy như có sức hút gì rất ma quái, khiến Thư không dứt ra được. Giờ, nếu Diên bận việc mà không rủ đi chơi, thì Thư lại bồn chồn, sốt ruột. Cô thậm chí chủ động hối thúc Diên. Thứ cảm giác ma mị của những đêm ăn chơi khiến Thư thèm muốn. Và giờ, Thư có thể làm tình tập thể mà chẳng hề lợn cợn gì. Quan trọng là vui hết mình! Chả hiểu từ bao giờ, Thư lại bị “nhiễm” cái quan điểm đó của Diên…

*****

“Tối nay, anh đón nhé! Xong đi xõa nhé!”, Diên nhắn tin. Thư đáp lại bằng biểu tượng khuôn mặt cười tít mắt.

Bất chợt, Diên gọi điện cho Thư. Kỳ lạ nhỉ? Vừa nhắn tin xong, lại còn gọi điện?

“Anh bảo, cái thằng ship đồ quen cho nhóm mình thì nay nó bị ốm, không đi được. Em chịu khó chút nhé! Em bắt xe qua mé hông trái công viên ấy. Từ mép vỉa hè, đi vào khoảng 7m, nhìn vào chỗ ô thông gió, sẽ có một cái bọc giấy màu tím ở đó. Đứa bán đã nhắn cụ thể vị trí cho anh như thế. Tiền thì gửi xong rồi. Đấy là đồ của nhóm mình chơi đêm nay. Em cầm cái gói đó, đút túi, rồi bắt xe ra điểm hẹn nhé. Anh sẽ đón em ở đó”, Diên dặn dò Thư.

Tự nhiên, Thư thấy rờn rợn. Mọi khi đi chơi, cái gì cũng sẵn. Thế mà hôm nay, lại bảo cô phải đi lấy đồ. Nhưng cách Diên nói chắc nịch như vậy, Thư tự an ủi lòng rằng chắc là ổn thôi. Nếu không có đồ, thì chơi mất vui, còn vị gì nữa?

Thư đặt xe đến gần công viên, rồi tự cô đi bộ đến khu vực hông trái. Tim của Thư đập nhanh hơn. Cô hồi hộp, vừa đi, vừa ngoảnh trái, ngoảnh phải để nhìn, hệt một đứa ăn cắp. Nếu có người tới đưa tận tay cô, thì chắc cái cảm giác hồi hộp không như thế. Đằng này, việc giao dịch lại cứ như… điệp vụ.

Cô vừa đi, vừa lẩm nhẩm lời chỉ dẫn của Diên, mắt dò dò từng ô thoáng gió ở tường công viên. Chỗ này tăm tối, ruồi muỗi quá. Chẳng hàng quán nào ở quanh đây, mà chỉ độc một mùi khai khẳn bốc lên. Chắc chỗ này là nơi cánh đàn ông hay chọn làm chỗ “tiểu đường”. Ghê quá! Thư thoáng khó chịu trong lòng, tại sao lại đi nhét đồ vào cái chỗ này không biết???

Ah! Đây rồi! Gói giấy màu tím trong một chiếc ô bám rêu, lấp ló khá khó nhìn. Thư nhanh chóng cầm lấy, đút vào túi xách, rồi vội vã đi ra đường lớn…

Để cho nhanh, Thư vẫy luôn chiếc xe taxi qua đường, mà không đặt ứng dụng. Ngồi ở ghế sau xe, Thư nhắm hờ mắt, ngả đầu dựa vào ghế. Cô hơi mệt, vì gần đây ngủ ít quá. Ăn cũng không thấy ngon miệng nữa. Đợt này, cô như con thiêu thân, vui chơi tới bến, người lại càng gầy, cũng không có sức mà đi tập gym như trước nữa. Những suy nghĩ trong đầu Thư rất nhạt, loãng tuếch, chẳng hứng thú hay ấn tượng với bất kỳ thứ gì…

Bỗng…

“Tạch… tạch… tạch…”. “Dừng lại!”.

Thư mở choàng mắt, ngạc nhiên. “Đã tới nơi đâu nhỉ?”.

“Chào em! Tổ công tác 141 của Công an Thành phố Hà Nội kiểm tra hành chính. Mời em xuống xe”. Thư ngỡ ngàng, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Trong khi anh lái xe xuất trình giấy tờ cho cảnh sát kiểm tra, thì một người đàn ông vạm vỡ, đội mũ lưỡi trai đen, tay đeo chiếc băng đỏ, đến nói với Thư: “Em bỏ túi xách ra, tự tay mở túi và để đồ lên nóc capo xe. Có đồ gì trong túi áo, túi quần, thì em cũng bỏ ra để anh kiểm tra hành chính”.

Cái gì? Kiểm tra hành chính là gì?

“Các anh buồn cười thật! Em đâu có lái xe??? Em chỉ là khách đi taxi thôi mà? Và em chẳng làm gì phạm pháp cả? Các anh có quyền gì mà đòi xem túi xách, đồ vật trên người em? Trong đó toàn băng vệ sinh phụ nữ đấy”, Thư trợn mắt, nói lớn đầy bức xúc.

“Tổ công tác liên ngành 141 được phép kiểm tra hành chính, em nhé! Em có tự tay bỏ đồ ra được không, hay để các anh phải chủ động kiểm tra túi xách? Còn đồ trên người em, anh sẽ mời người chứng kiến và một nữ cán bộ công an kiểm tra. Toàn bộ quá trình này có máy quay ghi nhận, em yên tâm!”, anh công an mặc thường phục nói chắc nịch, có phần lạnh lùng.

“Không, tôi chẳng làm gì để các anh phải kiểm tra cả! Các anh đừng có vớ vẩn!”, Thư nói như thét, rồi cô túm chặt chiếc túi xách, bước đi phăm phăm, định rời khỏi vị trí chốt 141.

Nhưng không được, một cảnh sát thường phục khác nắm chặt cánh tay Thư, kéo mạnh lại. “Đề nghị cô chấp hành!”. “Không, không, tôi không có gì để các anh kiểm tra hết!”.

Người thanh niên đang nắm tay Thư giữ chặt hơn, buộc cô phải đứng nguyên vị trí. Một người khác cầm máy quay, giơ lên. “Vì cô không chấp hành nên chúng tôi sẽ kiểm tra túi xách trước. Có máy quay ghi nhận đầy đủ, cô chứng kiến quá trình này!”.

Viên cảnh sát thường phục đội mũ lưỡi trai đen lạnh lùng nói, rồi kéo khóa chiếc túi xách của Thư, lần lượt lấy các món đồ ra. Thư run rẩy. Ánh mắt của viên cảnh sát đó bất chợt sáng lên, khi anh ta chạm tay vào gói giấy màu tím…

“Cái gì đây?”

“Em không biết!”

“Tôi hỏi lại, đây là cái gì?”

“Em nói rồi, em không biết!”

“Nhưng nó ở trong túi cô”.

“Có người nhờ cầm hộ chứ em không biết nó là gì”, Thư nói mà cảm thấy hơi trong lồng ngực như bị chặn nghẹn lại.

Viên cảnh sát mặc thường phục cẩn trọng gỡ từng lớp giấy, lớp nilon, lớp băng dính ở trong. Cuốn chặt nhiều vòng quá. “Ối chà!”, anh ta kêu lên.

Khi tất cả lớp vỏ được tháo ra, bên trong cơ man là túi thuốc lắc hình đầu lâu, hình tim, cả túi ketamin và ma túy đá. Một bọc đủ loại!

Từ phía sau, cảnh sát bẻ quặt tay Thư, bập chiếc còng số 8 lạnh ngắt vào cổ tay cô. Chuyện gì vậy? Trời ơi! Thư bị còng tay sao??? “Không, bỏ tôi ra! Tôi không biết gì cả. Thả tôi ra!”, Thư thét lớn. Rồi cô thấy một người ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Một ngày, bọn anh bắt bao nhiêu đứa như mày rồi, chấp hành đi, càng thái độ, cái còng này càng siết chặt hơn đấy!”.

Thư đau quá. Cô cảm thấy tay bị sái, chiếc còng kim loại siết chặt vào cổ tay. Cô lảo đảo, tự ngã khuỵu xuống, nhưng nhanh chóng được một người mặc thường phục, tay đeo băng đỏ, kéo dậy, đẩy vào trong và bắt ngồi xuống ghế.

Thư bắt đầu khóc, vì sợ. Thư luôn miệng van xin “các anh tha cho em, tha cho em”. Thư ngột ngạt khi lời đáp lại chỉ là những câu hỏi lạnh lùng và dồn dập: “Cái gì đây? Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền? Mang đi đâu? Mang đi bán hay mua về dùng?”…

Thư ngáp ngáp miệng, nói không ra hơi nữa. Cô sợ tột cùng, nhất là khi 2 cánh tay bị bẻ quặt sau lưng, siết bằng một chiếc còng cứng ngắc, bó chặt cổ tay. Cô cứng đờ người, rồi cô gục xuống, lịm đi…

*****

Khi tỉnh dậy, Kiều Thư thấy mình đang nửa ngồi, nửa nằm trên chiếc ghế băng, một tay bị bấm còng số 8, treo lủng lẳng ở thành ghế, tê dại. Trời ơi, Thư vẫn chưa thể tin, chưa dám tin là cô lại bị còng tay, bị nhốt trong đồn công an.

Quanh cô là những bóng áo xanh, rồi thường phục, người ra người vào liên tục.

Một phụ nữ đi vào, khép cửa, chìa ra một cái ca nhỏ rồi nói lạnh lùng: “Đái vào đây!”. Thư chồm dậy, định hỏi rất nhiều thứ, nhưng người phụ nữ kia ra chỉ dấu yêu cầu cô im lặng, và ra lệnh rất có uy: “Đái! Đái đi!”.

Xong xuôi, chị ta rút trong túi ra một miếng hình chữ nhật, xé tem rồi cắm vào ca nước tiểu của Thư… “Có dùng ma túy không?”, chị ta hỏi, vẫn với thái độ lạnh lùng như thế.

“Em… em… em không”, Thư vừa nói, vừa run rẩy. Bản năng sinh tồn khiến cô nói dối được, trong hoàn cảnh cả trí óc và cơ thể đang rã rời, sợ hãi.

“OK! Đây là que thử 4 chân. Nếu có chơi ma túy, thì dù qua cả tháng rồi, nó vẫn lên đấy!”, người phụ nữ nhún vai nói.

Thư thấy trời đất như đang quay cuồng, như có động đất ở ngay chân cô vậy.

Một người đàn ông cao lớn đi vào, đứng trước mặt cô, hỏi: “Em đã làm việc được chưa?”

“Anh ơi, anh tha cho em! Em không biết gì cả! Tha cho em”, Thư vừa nói, vừa khóc nức nở.

Người đối diện cô giữ khuôn mặt lạnh lùng, không biến sắc. Anh ta hỏi, liên tục hỏi, rất nhiều câu. Xen giữa các câu là những khẩu lệnh giật nảy mình… “Chấp hành đi! Thành khẩn!”.

Thư nức nở trong làn nước mắt: “Em sẽ thành khẩn. Em sẽ nói hết. Em không giấu gì cả. Nhưng… anh bảo cho em biết với. Liệu em có phải đi tù không?”

Viên cảnh sát mặc thường phục chăm chú nhìn Thư, hỏi lại: “Em không biết hay cố tình không biết?”

“Em thực sự không biết. Em xin anh, em van anh, anh nói cho em”.

“Số lượng ma túy này rất nhiều. Phải qua giám định mới biết cụ thể khối lượng. Em sẽ được chứng kiến toàn bộ quá trình giám định đó. Và chưa cần giám định, nhìn bằng mắt thường là thấy lượng ma túy này đủ để đi tù rồi. Thậm chí, đi lâu là đằng khác…”.

Mỗi lời nghe được, như thể một nhát búa, đập từng phát vào đầu Thư, vào mặt Thư, vào người Thư. Cô hoa mắt lên. “Bố mẹ ơi! Chết con rồi! Bố mẹ ơi!”.

“Chết thế đéo nào được! Que thử lên vạch rồi đây! Chơi ma túy lòi ra còn làm trò, ra cái vẻ!”, không hiểu tiếng ai vang lên, như nện một nhát búa tạ vào đầu Thư, khiến cô lại sụp xuống.

Bố mẹ ơi!

Trong lúc quẫn bách này, Thư mới nhớ tới bố mẹ, mới gọi tên họ trong vô vọng. Và kỳ lạ thay, tự nhiên, Thư thấy hình ảnh một gã béo, trọc hiện ra trước mắt. Gã này… chính là ông thầy quảng cáo khóa học content marketing mà khi xưa, Thư từng troll, chọc ghẹo, hỏi mà không học.

Tự nhiên, những lời của người thầy đó lởn vởn quanh đầu Thư, khiến cô càng thêm chết điếng… “Cuộc đời này, phàm ai chọn việc gì làm dễ dàng, thì sẽ phải sống đầy khó khăn. Vậy nên hãy chọn việc khó khăn, để mà sống cho dễ dàng, em ạ”.

Có phải là Thư đang phải sống đầy khó khăn hay không? Trước khi bị bắt, Thư chưa từng nghĩ thế. Ai cứu con bây giờ đây? Bố mẹ ơi, thầy ơi…

Nguyễn Trung Hiếu

125 Trả lời “Bước trượt dài của một Sugar Baby (phần II)

  1. Đọc một lèo hết rồi bác ơi. Phải vô Blog của bác để kiếm truyện đọc tiếp. ❤

  2. Bữa lướt qua mà không có thời gian đọc, phải lọ mọ tìm lại đọc, xong nhìn lại thấy hơn 12h đêm. Lối viết quá chân thực ạ! Cảm ơn tác giả, mong anh sẽ viết được nhiều tác phẩm hay!

  3. Truyện bạn viết rất lôi cuốn và ám ảnh. Dẫu đoán đc cái kết nhưng mình vẫn đọc ko bỏ sót 1 chữ.Cuộc đời này cái gì cũng có giá của nó. Câu triết lý này ai cũng nói đc. Nhưng để hiểu đc , thấm đc thì phải đến khi hạ màn.

  4. Hay quá anh ạ. Như một bộ film dài tập hiện ra mồn một trước mặt về những thứ xảy ra hiện thời.

  5. Cái giá của sự lười biếng ham hưởng thụ là vậy. Giá phải trả của cô nàng đỏng đảnh đâu có gì lạ đâu.

  6. phải ví như nào mới đúng cảm xúc khi đọc văn của anh nhỉ.
    Giống như giữa Mùa Hạ gặp cơn gió mát, giữa Mùa Đông đưỡ ngồi bên bếp lửa hồng, giống như người say chợt tỉnh … Đọc mà lôi cuốn đến độ phải dừng các hoạt động lại để đọc cho hết.

  7. Hư quá , không thể chấp nhận được khi còn trẻ mà chọn lối sống dựa buông thả như Thư và Trang , có lẽ khi ân hận thì đã tan nát cuộc đời rồi . Đọc mà ngao ngán lối sống của nhiều ng trẻ tuổi quá .

  8. Em 19 tuổi. Và lời cảnh báo nó không thể nào cản bước chân của một người có gu đọc truyện mặn như em

  9. Truyện hay! Bạn viết tốt trừ mấy câu văng tục! Thêm mắm muối là thành tiểu thuyết như chơi!

  10. 1 tháng 20tr, bán rẻ bản thân quá. Truyện dài mà rất cuốn hút, rất thật. Nội dung cũng chặt chẽ nữa, có đoạn mình đọc lướt lướt nhưng vẫn nắm đc mạch truyện. Thôi nx bằng đó là đủ, chạy deadline tiếp đây.
    Vì truyện hấp dẫn quá nên mình mới phải cố cho nhanh để đọc đến cuối r mới yên tâm làm việc cơ. Khi nào rảnh sẽ đọc lại sau vậy!

  11. Một câu chuyện cuốn hút người đọc đến tận phút cuối. Cảm ơn tác giả?❤️

  12. Đây có lẽ là truyên ngắn dài nhất mà minh từng đọc, nhưng đáng để đọc lắm, và đọc không bỏ sót từ nào. Truyện này có lẽ chuyển thể thành kịch bản phim được.
    Chân thành cảm ơn và mong được đoc nhiều tác phẩm của tác giả.

  13. hay quá ạ ❤ vì cái lợi trước mắt mà k biết dấn thân vào con đường tội lỗi :)) muốn ăn mà không muốn làm thì chỉ có ăn cơm nhà nước thôi

  14. May quá cháu đủ 20t để được đọc chuyện, rất hay và phản ánh đúng thực trạng?

  15. Anh rất nhiều bạn chung với tôi. Tên tuổi anh đã được biết đến hơn 10 năm trước trong mảng tin tức của ANTĐ. Truyện cuốn hút và viết tốt mảng này sẽ rất ăn khách

  16. Truyện rất hay …nói lên một góc khuất của xã hội. Cảm ơn tg đã cho mọi người đọc và hiểu thêm !

  17. tới đoạn vào tù là hết phải k anh
    Hay quá ạ, cái kết xứng tầm cho những cô gái ham chơi lười làm

  18. Tuyệt vời!
    Cái giá phải trả của việc thích nắm nhà mát ăn bát vàng. Cái gì cũng có cái giá của nó .

  19. Lười chỉ biết hưởng thụ…thì con đường dành cho họ là đến …địa ngục trần gian mà thôi !
    Một điển hình cho lối sống vật chất, đua đòi… của lớp trẻ tự kiêu hiện nay…(!?)
    Buồn !

  20. Cái giá phải trả cho sự lười biếng dựa vào bề ngoài kiếm những đồng tiền ko mất mồ hôi công sức .Bài học đắt giá

  21. Câu chuyện rất thời sự ., xu hướng một số cô gái trẻ được gia đình chiều chuộng chỉ thích ăn ngon mặc đẹp lại ko chịu được vất vả áp lực công việc và cuộc sống . Bài học cho các thanh niên mới bước vào tự lập nếu ko tỉnh táo bản lĩnh sống trong một xã hội lộn xộn

  22. Hay quá anh ạ. Ngắn gọn súc tích gói ghém được một tệ nạn của thói không làm vẫn muốn nằm ngửa ra hưởng của một bộ phận giới trẻ thời nay ???

  23. Tôi đã đọc trên báo Tuoiir Trẻ nhưng viết không thực như bạn . Bạn viết hay quá !!!!
    Mong bạn viết tiếp những câu truyện thực trong xã hội !

  24. Bạn viết như người trong lực lượng pcmt ấy, sức hút của mai thúy kinh hoàng quá! Tiếc là những người có nguy cơ sa ngã lại không tính lượng cơ sự…

  25. Hay quá. Rất thích cách bạn viết & đề tài bạn chia sẻ. Hãy nên nhìn thẳng vào sự thật …

  26. Đúng là truyện dài , đọc một hơi hết mới thấy câu kết rất đúng. Phải trải nghiệm nhiều lắm mới viết đc cáu chuyện như vầy… Cám ơn tg , đã cho người đọc thấy đc một phần mặt trái của đời sống. Cám ơn bạn.

  27. Cái giá của sự buông thả chưa bao giờ rẻ! Rất tiếc các bạn trẻ bây giờ phải đến khi nhận trái đắng mới ngỡ ngàng biết đau…

  28. Chết mất thôi , cả ngày chỉ nằm ườn ra và nghiền nát đống truyện của cụ ! E chết mất

  29. Giá như… Mà trên đời này nếu ko ai phải thốt lên hai từ “Giá như…” thì thế giới đã yên bình ?. Về nội lực thâm hậu trong cách hành văn của tác giả thì ko phải bàn cãi nữa. Quá tuyệt vời! Cảm giác lợm giọng, buồn nôn khi đọc đến đoạn cuồng dâm của Khánh và đoạn ăn chơi thác loạn của nhóm quái thú Diên. Lời văn tả rất thực.
    À, mà tác giả cho mình hỏi xíu. Cảnh sát bắt nghi phạm vẫn gọi “em”, xưng “anh” thân mật vậy ạ? Em tưởng các anh ấy phải gọi là “cô”, xưng “tôi” cho nó nghiêm chứ nhỉ?!

  30. Truyện rất hấp dẫn và tính gd rất cao
    Lười làm thích hưởng thụ thì kết quả ko thể tốt đẹp đc…

  31. Đây là câu chuyện thật của tui…mọi người đọc rùi xem tui có phải mù quáng hay không…????
    Tôi năm nay hơn 30 tuổi …cái tuổi cũng chẳng phải là trẻ con ,bồng bột và thiếu suy nghĩ….tui cũng được ăn học bằng bạn bằng bè…chỉ có điều bây giờ tui làm trái ngành trên Hà Nội….vẫn biết thằng đàn ông nào xa gia đình người thân,cũng ăn chơi này nọ….tôi không phải ngoại lệ…và sau đây là câu chuyện của tui….
    Cách đây hơn 2 năm một lần tui vào mạng để tìm gái mua vui…..tình cờ tui gặp e làm cái nghề ko được xã hội tôn trọng….ko hiểu vì sao gặp e lần đầu tui thấy e rất dễ gần và đôi mắt e đượm buồn….thật ra tui đã có vợ con đàng hoàng đủ nếp, đủ tẻ….vẫn biết mọi người thường nói đừng nghe cave kể chuyện…nhưng tôi vẫn muốn lắng nghe những lời tâm sự từ e…hỏi ra em hơn tôi gần 10 tuổi…tâm sự thì biết em ko được hạnh phúc bên gia đình,e ko đươc hạnh phúc cũng vì chân ướt chân dáo ra hà nội làm ăn rùi bị 1 a hơn e cả 1 giáp lừa để lại cho e 2 đứa con ăn học trên hn…..vẫn biết mỗi cây mỗi hoa và hoàn cảnh mọi người đều khác nhau….tui xin sdt e về gọi điện nt tâm sự cùng e…rồi tình cảm từ đó dành cho e lúc nào ko biết….tui có khuyên e bỏ nghề này đi,ko may bạn bè hay người thân và đặc biệt là con e nó biết thì hậu quả là gì e tự hiểu….e có nói bây giờ e nợ rất nhiều…e có rất nhiều mối quan hệ từ đó e bảo thui e bỏ làm ở hà nội và e sang trung quốc….tui nghĩ thui e sang bên đó cũng tốt cho e vì ko ai biết…dù lòng tui rất đau…e bảo sang bên trung quốc phải mất 20 triệu làm giấy tờ…tui bảo tui cho e vay…và e có nói với tui rằng sang đó tầm 20 ngày là e trả….tui đợi lời hứa từ e….e sang đó tui vẫn liên lạc với e qua zalo và wechat….tôi phát hiện ra e sang đấy làm thì năm đến 7 người tại nhà thổ….e và bạn e làm ko biết tiết kiệm còn báo về việt nam đánh lô với đề…tui bực vì e ko biết suy nghĩ nên hỏi số tiền e vay tôi….và e gửi trả tui được 5 triệu….sang đó được 1 thời gian e trở về việt nam…cũng bởi nguyên nhân bên đó công an làm gắt gao…..về việt nam tui có khuyên e thui tìm cái công việc gì mà làm….e đã mở 1 quán ăn cũng gọi là đủ mưu sinh lo cho con tuy kiếm đồng tiền này thì vất vả nhưng nó chưa thấm là gì so với mọi người làm công việc khác….tui cũng thương e…ban ngày đi làm ….tối về tôi qua giúp được em việc gì tui giúp….cũng vì tôi qua quán giúp e nên tôi để ý được cuối ngày e phải đóng tiền lãi khi bốc bát họ 400k/1 ngày….tui nghĩ được đồng lãi nào e nuôi hết mấy ông cho vay thì sao mà tồn tại nuôi con được…thêm 1 lần tui hỏi e….số nợ còn bao nhiêu nữa thì e bảo 50 triệu….tui bảo e là tui giúp e cho e mượn 50 triệu để trả họ ….mỗi ngày coi như e đóng bát họ cho người ta tiết kiệm lại mỗi tháng trả cho tôi 10 triệu vậy là trong 5 tháng e trả xong cho tui….tui đã giúp và lời hứa thì e để đó…ko biết tiết kiệm mà trả bởi vì lòng tốt của tui….chứ như e đi vay bát họ 50 triệu cuối ngày đóng lãi 400k thì em ko trả lãi ko được mà số tiền gốc vẫn còn…thời gian này qua zalo tui biết em có cặp với 1 người khác sau lưng tui….tui rất hận e…và tui nghĩ tui chưa đủ tốt vậy nên khi tui nói chuyện em bảo …thời gian đó tui giận e nên e buồn…thật nực cười với lời giải thích….e bán quán được 1 thời gian rùi e lại đi singgapor…sang bên đó với danh nghĩa là du lịch 20 ngày….chả hiểu e nghĩ gì khi sang trung quốc lần trước và sang bên sing….tiếng e ko biết…trình độ e ko có…vậy mà em thường up ảnh sang chảnh để làm gì…đầu e ko nghĩ về bạn bè hay người thân họ nghĩ sao…thời gian e sang sing e có quen với nhiều thành phần….khi về việt nam….e vẫn bán quán rùi tui thêm 1 lần nữa biết rằng…khách bên sing sang việt nam du lịch có liên lạc với e…và e đã đến hotell gặp họ….tui rất rất hận e để họ nt cho tui là….e sang bên sing làm lấy tiền nuôi tôi…tôi nt lại cho họ…xin lỗi a tui là thằng đàn ông chưa bao giờ phải phụ thuộc 1 ai….và ông bên sing này có nói về e .. e rất tuyệt vời về chuyện chăn gối…ông ko thể quên được phút giây ở bên e….tui nt lại cho ông ấy…lời qua tiếng lại thì ông ấy chụp tin nhắn mà e nt cho ông ấy là…đừng nt nói chuyện với tui nữa ko là tui đánh đấm cô ấy….bản thân tui chưa làm với e như vậy…..tui cay đắng và hận cô ấy…..tui bảo thui số tiền tui cho e vay thì e liệu mà trả dần cho tui….với tui số tiền đó ko quá lớn nhưng tui giúp e rất nhiều…tui chỉ nhận lại những tủi hận….trong đợt dịch covid e ko đi sang nước ngoài làm được….e vào nam và vẫn làm cv mà xã hội miệt khinh….tui biết e làm được đồng nào thì e lại chơi lô đề với suy nghĩ nông cạn đánh lô đề cờ bạc lấy tiền mua nhà Hà Nội….trong khi đó e nợ nần rất nhiều người…1 mình dùng mấy điện thoại …lại mua thêm iphone 11 ….tui có bảo e…đang nợ cả đống ko biết tiết kiệm để trả cho họ còn mua dt làm gì để đánh bóng bản thân hay thể hiện đẳng cấp….
    Trên đấy là câu chuyện của tui đến bây giờ tui chưa biết phải làm gì…???
    Thật ra cô ấy cũng rất tốt…khi tui nằm viện trên hà nội cô ấy là người chạy đi chạy lại chăm sóc tui…

  32. Bài học đắt giá…
    Truyện này nên in sách bán cho các giảng viên ĐH để giáo dục kĩ năng sống cho sv!
    Mình đọc hết 1 mạch! Mặc dù bận đi làm!
    Cảm ơn tg!

  33. Truyện hay quá ạ. Cảm ơn tác giả. Bài học đắt giá cho những kẻ lười làm chỉ thích hưởng thụ

  34. Hay quá, đau sót quá
    Cuộc đời thật là nghiệt ngã, dẫu biết rằng nhân quả là cái gốc của mọi sự sinh và diệt
    Bài viết rất chất⚘

  35. Bài viết của anh nhiều câu đắt giá quá ạ. “Khi trong lòng khó chịu thì nắng mưa cũng đều như có tội…”. “Phàm những ai lựa chọn những công việc dễ dàng thì sẽ sống vất vả, phàm những ai chọn những công việc vất vả thì sẽ sống dễ dàng”. Tuyệt cú mèo anh ạ

  36. Tuyệt quá. Cảm xúc của mình thật sự hoà nhịp vào bài viết. Cảm ơn bạn đã viết và đăng ạ ?

  37. Lần đầu đọc hết 1 bài dài như vậy cảm thấy mình trưởng thành hẳn ra 🙁 🙁 🙁

  38. mình thích nhất câu” “Cuộc đời này, phàm ai chọn việc gì làm dễ dàng, thì sẽ phải sống đầy khó khăn. Vậy nên hãy chọn việc khó khăn, để mà sống cho dễ dàng” quá thấm

  39. Truyện đọc rất cuốn và nhiều suy ngẫm ạ. Em học sư phạm và cũng có trường hợp trượt dài trong những mối quan hệ độc hại như vậy. Đúng là mọi thứ xấu xa, khó khăn, chán chường k thể đổ lỗi cho hoàn cảnh. Đó là lựa chọn của mỗi người.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.