“Hoa hậu” bán hàng online

Kể từ khi gia nhập "Hội bán hàng online", thị thay đổi hẳn! Trước đây, thị đã chơi Phây tích cực hơn, nhưng rồi chỉ được một thời gian thì không ai buồn tương tác nữa. Giờ, thị khôn rồi! Cánh chị em trong cái hội kia bày cho thị. Thị giảm hẳn cường độ đăng bài bán hàng. Thay vào đó, thị "làm hàng", "làm màu" nhiều hơn: Kết bạn mới, chịu khó tương tác chủ động với mọi người, vào tận "tường" nhà người ta để mà like, còm, share, khen lấy khen để mọi thứ mà họ đăng. Hóa ra bán hàng online là phải như vậy, thế mà trước giờ, thị ngây ngô quá đi thôi! Các chị em bảo thị, "đừng có vồ vập, nhảy xổ vào mặt người ta mà bán hàng. Kéo tương tác xong rồi lựa trúng thời điểm thì mới thả câu". Hay, hay thật! Xem thêm

Làm điếm thời Cô-vít

Những người ở tầng đáy - vốn kiếm tiền ngày nào, ăn ngày đó - trở nên cùng cực. Tiền đếm từng đồng lẻ, để mong sống sót qua ngày. Giữa thời này, ai nghĩ rằng, có những người có thể chết vì đói cơ chứ? Vậy mà... Khi rơi vào cảnh túng quẫn, khốn cùng quá, thì có "mất dạ" mỳ tôm chăng nữa, cũng phải một tay bịt mũi, tay kia đổ mỳ vào miệng mà nhai trếu tráo, rồi nuốt thật nhanh, nhanh như thằng ăn cướp bỏ chạy sau khi giật được túi tiền, để không bị ói ra ngoài. Những gái điếm hết đát như nó phải bám víu sự sống bằng cách đó, trong những ngày Cô-vít. Xem thêm

Chuyện tình thầy giáo

Cô đẩy Triệu Hùng xuống chiếc ghế dài, trườn lên người anh, mãnh liệt tới độ dồn dập. Linh Trang phả hơi thở nóng rừng rực vào mặt người yêu. Cô dồn dập hôn, dồn dập thúc ép người yêu cởi bỏ khoảng cách còn lại, để phô hết những gì bản năng nhất của con người ra. Giờ là khoảng thời gian của bản năng... Của bản năng... "Em à! Anh nghĩ là...", Triệu Hùng cố đẩy người yêu ra. "Anh nghĩ là anh không phải... thầy giáo của em đâu, đúng không? Anh... đừng nói gì sư phạm, hàn lâm lúc này nhé! Thôi nào... hôm nay... anh... phải là của em!!!", Linh Trang vừa nói trong hơi thở gấp gáp, vừa dụi vào người Triệu Hùng, san sẻ những giọt mồ hôi đang toát ra ướt đẫm chân tóc, khuôn mặt, khuôn cổ, bầu ngực... Tất cả! Xem thêm

Nỗi đau đổi thay

"Có một triết lý rất hay trong câu thoại của bộ phim Mỹ mà chú đặc biệt ấn tượng. Mày biết là gì không?", chú Bắc trầm ngâm, sau khi nghe về bi kịch cuộc đời của Văn Thanh. "Đó là có 2 loại nỗi đau trên cuộc đời này. Một là nỗi đau tổn thương, và hai là nỗi đau thay đổi. Nếu cứ giữ mãi nỗi đau tổn thương đó, thì con người ta vĩnh viễn chịu đau đớn, thậm chí hèn nhát. Nó giống mỏ neo tàu, neo nỗi đau vào tim và neo luôn người tổn thương xuống đáy. Mày đã trải qua nỗi đau đó rồi. Giờ là lúc mày chuyển sang 'nỗi đau thay đổi'. Đau để thay đổi! Biến mỏ neo đó thành động cơ mà tiến lên!". Văn Thanh rùng hết cả mình! Lần đầu tiên trong đời, anh được nghe những lời ngấm tận tâm can đến vậy. Những lời ấy như một thứ thuốc thần kỳ, chấm vào những vết xước, vết rạch sâu hoắm trong tim Văn Thanh. Phải, phải rồi! Nỗi đau thay đổi. Chỉ có thay đổi thì mới tốt hơn, cứ giữ mãi sự tổn thương đến bao giờ??? Xem thêm

Ký sự lì xì

Buồn cười thật! Có lẽ chuyện này chỉ xảy ra vào dịp Tết thôi! Tiền thì nhiều, chứ giấy lại hiếm. Giờ nhìn khắp nhà, chỗ nào cũng thấy tiền là tiền, lì xì là lì xì. Còn một tờ giấy thì mãi chả thấy đâu. Chắc trước Tết dọn nhà, ai cũng lẳng hết giấy tờ không cần thiết đi rồi... Đúng là Tết, tiền nhiều hơn giấy, giấy hiếm hơn tiền là có thật! Xem thêm

Bí mật của anh

Hoài Thương thấy chị Ngọc chẳng nói chẳng rằng, chủ động bước ra trước mặt anh cảnh sát kia. Rồi chị ta... vén luôn chiếc váy ren lên quá ngực, tốc cả cái áo lót bên trong. Hai bầu vú thõng xuống, rõ núm thâm xì, trần trụi. Cặp vú ấy rung lắc theo nhịp tay giũ giũ, để chứng minh không có đồ gì giấu ở trong. ... Chẳng biết có phải do quá đắc thắng sau pha thể hiện đó không, hay vì vẫn muốn chứng minh tiếp sự "trong sạch" của mình, chị Ngọc bước theo anh cảnh sát mặc thường phục đa nghi kia. Rồi chừng cho anh ta dừng lại, chị Ngọc vòng qua mặt, tìm chỗ đứng đối diện. Xong rồi chị Ngọc thản nhiên... ngồi xổm xuống, phô nguyên chiếc quần xi-líp màu nude ở trong ra. Khỏi phải nói, cái quần vừa bó, vừa màu nude, trông lồ lộ cả mu, cứ như... cởi truồng. Xem thêm

Mùa xuân tập tễnh

Xung quanh gã, mọi người vừa ngắm pháo hoa, vừa trao cho nhau những cử chỉ yêu thương. Có gia đình thì bố cồng kênh đứa lớn lên cổ, mẹ bế đứa bé nghểnh đầu. Cả nhà họ cứ khoác chặt vai nhau, ghì lấy nhau để đứng cho vững. Có những cặp đôi thanh niên thì ôm siết nhau, hôn say đắm. Cặp thì hôn vội hôn vàng để còn ngẩng lên xem tiếp pháo hoa, cặp thì vừa hôn, vừa trợn mắt ngóng lên trời... Xem thêm

Bước trượt dài của một Sugar Baby (phần I)

Trong cuộc ăn uống, hát hò, Khánh liên tục bá vai, khoác tay qua người cô, đôi lúc quay sang hôn một cách tự nhiên, rồi đặt tay lên đùi Thư mà nắn, bóp. Nhóm bạn của Khánh toàn những người có tiền, phóng khoáng, họ coi phong cách đó như một lẽ đương nhiên. Thư chưa quen lắm, nhưng bởi những người xung quanh coi là bình thường, nên cô cũng cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể. Lúc cao hứng, Khánh vòng tay qua lưng Thư, dùng ngón trỏ đỡ luôn bên vú cô, rồi nghịch ngợm cạy cạy, day day, khiến bên vú ấy tạo thành “sóng” rung rung, lắc lắc. Thư hơi bất ngờ trước cử chỉ gợi dục nơi công cộng ấy, nhưng rồi sự tự nhiên của các cặp đôi khác khiến cô không thể phản ứng – như thế thì sẽ rất kỳ. Có cặp đôi ở bàn của Khánh – Thư còn bạo hơn vậy, khi anh chàng thò hẳn tay vào ngực áo của “bồ”, vừa bóp vú, vừa cười ha hả. Xem thêm

Trí khôn của một ông quan

Rồi ông lại phát biểu tiếp, đôi chỗ giọng run lên, nghèn nghẹn. Tay thư ký của ông chuẩn thật! Rất biết xuống dòng, ngắt ý cho mạch lạc. Nên chỉ chớm đọc vài chữ, ông biết ngay đoạn này là nói về sự đau thương này, đoạn sau nói về nỗi niềm này, giọng phải nghẹn ngào, ngữ điệu phải khoan thai, chậm rãi. Đến đoạn sau nữa là kêu gọi ủng hộ, giọng phải trầm xuống, rồi bỗng vút lên đầy khí thế, quyết tâm mãnh liệt... Ái chà chà, cái hội trường vỗ tay gì mà to thế, cứ rào rào, rào rào. Xem thêm

Chuyện con điếm

Lưng nó, lưng bà chị, một trắng, một đen, đều hằn vệt chiếu. Kể cũng trái ngang! Nó và bà chị thuê chung một căn phòng trọ xập xệ, giá rẻ, cùng làm cái nghề "không mặc áo quần khi tác nghiệp". Rồi đến khi về ngủ, cũng cùng nhau ngủ truồng, bởi phòng bức bí, nóng nực quá, mặc đồ chả ngủ nổi. Xem thêm