Công chức thời Cô-vít

Bát phở được bưng ra, nóng hôi hổi, hôi hổi. Nóng quá mức cần thiết! Lại còn thêm nước béo, nên nước càng nóng dai. Hắn cảm thấy hơi khó chịu. Hình như cái tính hay ngại nơi công sở dễ khiến hắn khó chịu với mọi thứ đòi hỏi phải vận động – như lúc này là cần thổi tích cực chẳng hạn. Thế là hắn khoằm mặt lại, tự mình hậm hực với cái bát phở nóng nhẫy mỡ bò, vừa gắp lên, vừa đưa mồm thổi phù phù như quạt máy lia từ trên xuống dưới, rồi vội vội đút ngoạm miếng to, cho nhanh vào mồm. Vừa đút, vừa trợn mắt lên, nhai nhai nuốt nuốt, nuốt lấy nuốt để cho đỡ nóng. Xem thêm

“Hoa hậu” bán hàng online

Kể từ khi gia nhập "Hội bán hàng online", thị thay đổi hẳn! Trước đây, thị đã chơi Phây tích cực hơn, nhưng rồi chỉ được một thời gian thì không ai buồn tương tác nữa. Giờ, thị khôn rồi! Cánh chị em trong cái hội kia bày cho thị. Thị giảm hẳn cường độ đăng bài bán hàng. Thay vào đó, thị "làm hàng", "làm màu" nhiều hơn: Kết bạn mới, chịu khó tương tác chủ động với mọi người, vào tận "tường" nhà người ta để mà like, còm, share, khen lấy khen để mọi thứ mà họ đăng. Hóa ra bán hàng online là phải như vậy, thế mà trước giờ, thị ngây ngô quá đi thôi! Các chị em bảo thị, "đừng có vồ vập, nhảy xổ vào mặt người ta mà bán hàng. Kéo tương tác xong rồi lựa trúng thời điểm thì mới thả câu". Hay, hay thật! Xem thêm

Làm điếm thời Cô-vít

Những người ở tầng đáy - vốn kiếm tiền ngày nào, ăn ngày đó - trở nên cùng cực. Tiền đếm từng đồng lẻ, để mong sống sót qua ngày. Giữa thời này, ai nghĩ rằng, có những người có thể chết vì đói cơ chứ? Vậy mà... Khi rơi vào cảnh túng quẫn, khốn cùng quá, thì có "mất dạ" mỳ tôm chăng nữa, cũng phải một tay bịt mũi, tay kia đổ mỳ vào miệng mà nhai trếu tráo, rồi nuốt thật nhanh, nhanh như thằng ăn cướp bỏ chạy sau khi giật được túi tiền, để không bị ói ra ngoài. Những gái điếm hết đát như nó phải bám víu sự sống bằng cách đó, trong những ngày Cô-vít. Xem thêm

Ký sự lì xì

Buồn cười thật! Có lẽ chuyện này chỉ xảy ra vào dịp Tết thôi! Tiền thì nhiều, chứ giấy lại hiếm. Giờ nhìn khắp nhà, chỗ nào cũng thấy tiền là tiền, lì xì là lì xì. Còn một tờ giấy thì mãi chả thấy đâu. Chắc trước Tết dọn nhà, ai cũng lẳng hết giấy tờ không cần thiết đi rồi... Đúng là Tết, tiền nhiều hơn giấy, giấy hiếm hơn tiền là có thật! Xem thêm

Mùa xuân tập tễnh

Xung quanh gã, mọi người vừa ngắm pháo hoa, vừa trao cho nhau những cử chỉ yêu thương. Có gia đình thì bố cồng kênh đứa lớn lên cổ, mẹ bế đứa bé nghểnh đầu. Cả nhà họ cứ khoác chặt vai nhau, ghì lấy nhau để đứng cho vững. Có những cặp đôi thanh niên thì ôm siết nhau, hôn say đắm. Cặp thì hôn vội hôn vàng để còn ngẩng lên xem tiếp pháo hoa, cặp thì vừa hôn, vừa trợn mắt ngóng lên trời... Xem thêm

Trí khôn của một ông quan

Rồi ông lại phát biểu tiếp, đôi chỗ giọng run lên, nghèn nghẹn. Tay thư ký của ông chuẩn thật! Rất biết xuống dòng, ngắt ý cho mạch lạc. Nên chỉ chớm đọc vài chữ, ông biết ngay đoạn này là nói về sự đau thương này, đoạn sau nói về nỗi niềm này, giọng phải nghẹn ngào, ngữ điệu phải khoan thai, chậm rãi. Đến đoạn sau nữa là kêu gọi ủng hộ, giọng phải trầm xuống, rồi bỗng vút lên đầy khí thế, quyết tâm mãnh liệt... Ái chà chà, cái hội trường vỗ tay gì mà to thế, cứ rào rào, rào rào. Xem thêm

Chuyện con điếm

Lưng nó, lưng bà chị, một trắng, một đen, đều hằn vệt chiếu. Kể cũng trái ngang! Nó và bà chị thuê chung một căn phòng trọ xập xệ, giá rẻ, cùng làm cái nghề "không mặc áo quần khi tác nghiệp". Rồi đến khi về ngủ, cũng cùng nhau ngủ truồng, bởi phòng bức bí, nóng nực quá, mặc đồ chả ngủ nổi. Xem thêm